Michael đưa tay ra và áp đầu cô vào ngực anh. Sức mạnh cùng nhiệt
lượng và sự an toàn bằng cách của riêng nó tràn qua cô với khả năng chữa
lành lấy mất hơi thở của cô. “Anh xin lỗi, cara. Anh không biết. Nếu anh
biết, anh sẽ không hối thúc em theo cách như vậy.”
Cô lắc mạnh đầu. “Không, em mừng vì anh đã làm thế. Giờ thì em không
còn sợ hãi nữa.”
Anh gần như đang nín thở và cô nhận ra anh đang run lên bên dưới mình.
Từ từ, cô ngẩng đầu lên để nhìn vào khuôn mặt anh.
Niềm tự hào mạnh mẽ và cơn thịnh nộ ánh lên trong mắt anh. Tay anh
nhẹ nhàng như cánh bướm khi anh vuốt tóc khỏi mặt cô. “Việc kẻ đó đã
gây tổn thương cho em như thế khiến anh nghi ngờ liệu có công bằng và lẽ
phải trong thế giới này không. Nhưng em, mia amore, đã vượt qua một biến
cố như vậy và trở nên mạnh mẽ. Em làm chủ cuộc đời em theo cách riêng
mà không cần ai giúp đỡ. Em đã hạ gục anh.”
Cô cắn môi và áp đầu trở lại lên ngực anh. Những lời anh nói vẫn vang
vọng trong sự yên tĩnh của căn phòng và khiến các viên gạch cuối cùng của
bức tường bảo vệ trái tim cô vỡ vụn. Anh không bình luận gì về những giọt
nước mắt đang rơi trên ngực mình.
Điều đó khiến Maggie yêu anh nhiều hơn nữa.
CHƯƠNG 12
Hai ngày sau, Maggie thơ thẩn ở sân sau, nhấm nháp một ly rượu vang
và vuốt ve Dante. Con mèo nằm trên bàn, phơi nắng dưới ánh mặt trời, rên
khe khẽ. Nó lật người lại và phơi cái bụng bự, nơi nó thích được gãi nhất.
Mỗi khi cô định dừng lại vì mỏi, nó lại rít lên đầy hăm dọa mà đến giờ cô
biết thừa là trò giả vờ.
“Mày đúng là ông hoàng kịch nghệ,” cô cảnh cáo.
Đôi mắt xanh lá khổng lồ nhìn cô chằm chằm với vẻ cáu kỉnh khôn
nguôi. Cô thốt ra tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn và đặt ly xuống. Cô cào nhẹ