gỡ gia đình mới của mình.
Maggie bước ra vườn sau và thấy mọi người đang tụ tập quanh chiếc bàn
sắt cách điệu đồng bộ với những chiếc ghế đồng bộ. Góc nhỏ được bao
quanh bởi bức tường hoa lá sinh động - sự pha trộn giữa vàng, đỏ và tím
như đang gào lên đòi được chú ý. Mùi hương ngọt ngào hòa theo làn gió
ấm áp chờn vờn trước mũi cô. Một đài phun nước tinh xảo với một thiên
thần được chạm khắc đang đổ nước xuống cái ao nhỏ thả đầy rêu nổi. Ánh
mặt trời phủ trên con đường lát gạch nung thô. Ngay lập tức, Maggie thư
giãn trong không gian yên bình. Những ngón tay cô ngứa ngáy muốn chộp
lấy chiếc máy ảnh trong nỗ lực nắm bắt bầu không khí tĩnh lặng gần như
huyền bí này, ngay cả khi nó bị xâm chiếm bởi gia đình người Ý đang trò
chuyện ồn ào bên chiếc bàn.
“Margherita, đến tham gia với chúng ta nào.” Cô gần như lưỡng lự khi
được gọi bằng tên đầy đủ, nhưng mẹ Michael đọc nó lên như một câu thần
chú, vậy nên cô bỏ qua. Quy tắc số một: không bao giờ chỉ trích nữ chủ
nhân của gia đình mà bạn kết hôn.
“Grazie
Michael rót cho cô một ly vang đỏ, sau đó đan ngón tay anh vào tay cô
và mỉm cười. Tim cô lỗi nhịp nhưng cô mỉm cười ấm áp đáp lại. Các em
gái anh đều trông háo hức muốn nghe tất cả những chi tiết li kì. Maggie
cuối cùng quyết định. Cô càng nhanh chóng kể câu chuyện, họ càng nhanh
chuyển chủ đề sang đám cưới của Venezia.
Cô nhấp một ngụm rượu. “Các em muốn biết bọn chị gặp nhau thế nào
phải không?”
Michael nhướn mày ngạc nhiên. Giọng nữ rì rầm vang lên đồng tình.
Maggie cố không cười. Chuyện này sẽ dễ thôi.
“Bạn thân của chị, Alexa đã sắp xếp cho bọn chị một cuộc hẹn hò giấu
mặt. Các em thấy đấy, bạn thân của chị có một cuộc hôn nhân viên mãn với
anh trai chị. Khi cô ấy gặp Michael trong một bữa tối làm ăn, cô ấy nghĩ
bọn chị sinh ra để dành cho nhau.” Maggie ném cho anh một nụ cười ngọt