Tiếng cười của Kiều Nam mặc dù vô hại, nhưng Tả Tình Duyệt lại
không thấy được trong đôi con ngươi kia chứa đầy kiên định và tự tin mãnh
liệt như vậy, giống như sự quyết tâm trong lòng của một người nào đó.
Đừng mơ sao? Không! Chỉ cần anh muốn bất cứ chuyện gì cũng
không phải là mơ, ví dụ như trở lại trả thù, ví dụ như muốn cho Cố Thịnh
thống khổ, lại nói ví dụ như ……….. lấy được người phụ nữ này!
Anh tin tưởng một ngày nào đó người phụ nữ này sẽ cam tâm tình
nguyện leo lên giường của anh, chủ động đối anh ôm ấp yêu thương!
Không người nào có thể cự tuyệt mị lực của anh, mặc dù Tả Tình
Duyệt là một ngoại lệ nhưng anh sẽ không để cái ngoại lệ này kéo dài quá
lâu!
Có lúc, có năng lực là một chuyện, tự tin là một chuyện, nhưng coi
thường phụ nữ cũng là một sai lầm mà đàn ông thường mắc phải. Giờ phút
này Kiều Nam chính là như vậy, tựa hồ đánh giá quá thấp Tả Tình Duyệt!
Nghĩ đến Cố Thịnh ánh mắt Kiều Nam trở nên sắc bén, trong sự sắc
bén mang theo vài phần tĩnh mịch.
“Em có thể đi!” sau mấy phút trầm mặc Kiều Nam lại lần nữa mở
miệng.
Tả Tình Duyệt cả kinh, “Anh đồng ý thả tôi đi?”
Cô cho là anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy đâu!
“Sao? Không nỡ đi? Vậy ở lại được rồi, giường của anh bất cứ lúc nào
cũng có một vị trí cho em ở lại.” Giọng nói khôi phục mấy phần tà ác, trong
khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không thể nắm bắt được người đàn
ông này, có lúc như con rắn máu lạnh, có lúc lại như hồ ly giảo hoạt, mà