"Không lâu nữa đâu, bên cạnh em sẽ chỉ có anh mà thôi!" Kiều Nam
trầm giọng nói phía trên đỉnh đầu Tình Duyệt, kiên định mà bá đạo. Anh
quyết định thay đổi kế hoạch, bất kể Tả Tình Duyệt yêu hay không yêu Cố
Thịnh, anh đều muốn đoạt được cô.
Không phải chỉ vì muốn đả kích Cố Thịnh, mà hơn nữa còn là vì. . .
Tay bỗng chốc gia tăng lực, khiến thân thể của hai người dán càng
chặt hơn, cũng bởi vì anh nghĩ phải lấy được người phụ nữ này!
Tả Tình Duyệt không biết anh ta đang nói cái gì, chỉ là muốn dời khỏi
anh ta. Người đàn ông này khiến cô càng ngày càng bất an. Cô có dự cảm,
cuộc sống vốn không an bình của cô sẽ vì người đàn ông này mà càng thêm
rối ren.
Tả Tình Duyệt sức lực không bằng Kiều Nam, đột nhiên nghĩ ra điều
gì, kéo tay của anh ta, hung hăng cắn, quả nhiên, Kiều Nam bị đau buông
lỏng vòng ôm.
Tả Tình Duyệt được tự do, phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi nơi
này, nhìn anh ta còn chưa ăn xong hộp cơm, Tả Tình Duyệt nhanh chóng
cầm túi có chứa hộp cơm còn lại, vội vội vàng vàng rời đi.
Kiều Nam nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của cô, lông mày nhíu chặt
từ từ giãn ra, nhìn trên cánh tay có dấu răng, khóe miệng nâng lên nụ cười!
Dường như mỗi lần gặp mặt, cô đều lưu lại nơi anh ‘vật kỷ niệm’, trên
lưng là vết đâm, hôm đó bị cô đánh một bạt tai cũng thường xuyên hiện lên
trong đầu của anh. Lần này trên tay lại hằn lên một dấu răng.
Lần sau sẽ là cái gì?
Trong lòng của anh mơ hồ có chút mong đợi!