"Thịnh, xin anh đó, không nên ở chỗ này!"
Cố Thịnh trong mắt thoáng qua lãnh khí, che lấy đôi môi không ngừng
cầu khẩn của cô, vận sức chờ phát động dâng trào chống đỡ mềm mại của
cô. Bất chợt, anh nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của Tả Tình Duyệt, dường
như có thứ gì đó sắp tan vỡ, giống như anh còn cố tình làm vậy sẽ có thứ gì
đó vĩnh viễn biến mất. Anh không khỏi cảm thấy hốt hoảng, nước mắt chảy
trên mặt cô, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, bỗng chốc tỉnh táo lại.
Anh đang làm gì thế này?
Tuyên bố với Kiều Nam, Tả Tình Duyệt là của mình nhưng đối với
Duyệt Duyệt mà nói đây là sự tổn thương, không phải sao?
Trong lòng đau nhói, giơ tay đấm vào piano, một cái camera nhỏ lăn
lóc rơi trên đất, cũng đồng thời, gian phòng bên phía Kiều Nam màn hình
cũng tối đen.
Kiều Nam hai tay nắm thật chặt, mang theo sự nhẫn nhịn thật lớn, đôi
con ngươi băng lạnh nhìn không ra anh đang suy tính điều gì.
"Không sao rồi, đừng sợ!" Cố Thịnh không ngừng hôn Tả Tình Duyệt,
an ủi tâm tình của cô.