Đúng lúc này, bóng dáng một người cao lớn vội vã đẩy cửa đi vào,
thấy Tả Tình Duyệt đã tỉnh, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười yên tâm.
"Em tỉnh rồi à? Đói bụng không? Nhìn xem anh mang cho em cái gì
này?"
Nhìn người mới tới, trong mắt Tả Tình Duyệt không che giấu được
hận ý đối với anh, đồng thời cũng có kinh ngạc, chưa bao giờ thấy qua một
Kiều Nam như thế. Trong trí nhớ của cô, dường như, Kiều Nam là kẻ máu
lạnh giảo hoạt, không có một chút ấm áp, vậy mà vừa rồi, tại thời điểm
nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút ấm áp
lướt qua.
Tả Tình Duyệt mở to mắt, cô sẽ không quên người đàn ông này đã làm
những gì, làm tổn thương mình bao nhiêu, tất cả những gì cô đang phải
chịu đựng, ở một mức độ nào đó là do anh ta tạo thành, nhân quả thật rất kỳ
quái.
Thấy Tả Tình Duyệt lãnh đạm, nụ cười của Kiều Nam khẽ cứng đờ,
nhưng ngay sau đó đã khôi phục bộ dáng vừa rồi, tay xách hộp canh, đi tới
ngồi xuống bên giường bệnh, mở túi ni-lông, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra.
"Nghe nói loại này canh có chức năng bổ máu, em uống nhiều một
chút". Kiều Nam múc cho Tả Tình Duyệt một chén canh, đưa đến trước
mặt Tả Tình Duyệt, lúc này, anh nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông
bình thường, hoàn toàn thu lại khí phách trước kia.
Tả Tình Duyệt cũng không cảm kích, mở to mắt, cố gắng xuống
giường từ phía bên kia, cô phải về nhà, đồng thời cũng không muốn ở cùng
một chỗ với Kiều Nam.
"Duyệt Duyệt. . . . ." Kiều Nam tay mắt lanh lẹ bắt được tay trái không
bị thương của Tả Tình Duyệt, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng cùng
luống cuống.