gái nhỏ lệ thuộc vào anh, cô đang lo lắng cái gì, sao anh lại không biết?
Thân mật ở trên mặt của cô ấn lên một nụ hôn, "Anh xác thực có yêu
Duyệt Duyệt, nhưng hiện tại anh yêu em. Trước kia, Duyệt Duyệt là động
lực để anh phấn đấu, anh đã biết cô ấy từ lúc còn nhỏ, cô ấy cứu anh lên từ
biển, hai đứa bọn anh trải qua những ngày tháng vô tư, nhặt vỏ ốc, chơi với
cá heo, cùng cô ấy chơi đàn . . . . . Đó thật sự là những kí ức rất đẹp, sau đó
người nhà của anh tìm được anh, dẫn anh đi, từ sau đó, anh chỉ có một
mong ước, chính là sớm trở về gặp Duyệt Duyệt, nhưng lúc anh gặp lại cô
ấy, cô ấy lại yêu anh hai em, cô ấy sẽ mãi là kỉ niệm đẹp, vĩnh viễn ở trong
đáy lòng của anh, anh. . . . . ."
"Đừng nói nữa!" Cố Tâm Ngữ theo bản năng hôn môi Cận Hạo Nhiên,
cô hiểu, là mình không phóng khoáng rồi, Hạo Nhiên yêu mình, điều này,
cô còn cần hoài nghi sao?
Nhiệt tình lần nữa nổ tung, trong phòng, hai người yêu nhau trao đổi
nhiệt độ, tình yêu vô hạn. . . . . .
. . . . . .
Phòng khách nơi Tả Tình Duyệt đã từng ở qua, Cố Thịnh ngồi trên xe
lăn, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vẫn vô hồn.
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào bắt đầu, một đứa bé trai ngồi trước
cây đàn, mười ngón tay lướt trên phím đàn, giai điệu quen thuộc xuyên qua
cửa sổ truyền tới, khiến đôi mắt vô hồn của Cố Thịnh có chút động đậy
Đây là bài hát Duyệt Duyệt thích, cô từng ở trong phòng dương cầm,
chơi đàn thật lâu.
Ánh mắt tìm nơi phát ra âm thanh, thần sắc Cố Thịnh mang theo vài
phần kích động, Duyệt Duyệt lại ‘xuất hiện’ rồi sao?