Vội vàng chuyển động xe lăn, nhưng động tác của anh làm thế nào
cũng không linh hoạt, nhấn cái nút trên xe lăn, Cố Tâm Ngữ đã sớm chờ ở
ngoài cửa, đẩy cửa vào, nhìn phản ứng của Cố Thịnh, biết tiếng đàn đã tác
động đến anh.
"Anh hai. . . . . . nói cho em biết đi, anh nhìn thấy gì?" Cố Tâm Ngữ
cầm chặt tay của anh, nhìn thẳng hai mắt của anh, giống như đang cho anh
khích lệ.
Cố Thịnh ánh mắt lóe sáng, vẫn như mọi khi nói ra cái tên bất biến,
"Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . ."
Trong lòng Cố Tâm Ngữ có chút mất mát, đứng dậy đẩy xe lăn đi ra
ngoài, cho đến gian phòng phía sau mới dừng lại .
Cố Thịnh nhìn cậu bé đang đánh đàn, đó không phải là Duyệt Duyệt. .
. . . . Là nó!
Hướng cậu bé vươn tay, muốn bắt được cậu bé, anh lại xuất hiện ảo
giác rồi sao? Tại sao, gần đây trong ảo giác của anh chỉ có con của bọn họ,
Duyệt Duyệt cũng không có xuất hiện!
Anh nghĩ đến con, nhưng càng thêm nhớ Duyệt Duyệt!
Anh muốn nhìn thấy cô, cho dù là ở trong ảo giác cũng tốt!
Cố Tâm Ngữ thận trọng chú ý thần sắc của anh, đôi mắt vô hồn đang
tràn đầy mong đợi cùng tưởng niệm, làm cho cô cũng động lòng.
Đàn xong một khúc, Cảnh Hạo từ trên ghế xuống, đi tới trước mặt của
Cố Thịnh, nở nụ cười ngây thơ, "Cha!"
Cố Thịnh trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cha?
Con anh đang gọi anh! chân thật như vậy, thân thiết, gọi anh ‘ cha ’!