CẠM BẪY HỒNG NHAN - Trang 179

Bước chân của họ vang lên trong đêm tối khi họ đi trên khung sắt cây

cầu Colbert. Đột nhiên viên thanh tra đứng lại, a tay vào thành cầu.

– Quỷ tha ma bắt ! Khốn nạn thật, anh la lớn. Quá khốn nạn cho một tên

cớm.

– Điêu đó cho thấy anh cũng giống những người khác mà thôi,

Coussinel nói với anh ta, Chúng ta đi thôi Họ tiếp tục bước tới, đi ngang
qua văn phòng bến cảng, qua cây cầu thứ hai, đi dọc theo tàu Duquesne.
Mưa nặng hạt hơn và tâm trí của Manet có phần tỉnh táo lại.

– Thôi ông về đi nếu không sẽ bị khiển trách nữa đấy!

– Giỡn chơi hoài.

– MaHet nhún vai.

– Nếu như ông thích đi cùng một tên cớm say rượu thì xin cứ tự nhiên.

Thì tên cớm ấy cùng lắm cũng chỉ giống như thằng ngu là tôi đây thôi !

Mallet cười gằn.

– Ông mà là thằng ngu à ?

– Coi nào, ông dư biết tôi chỉ là thằng hề bị đứa con coi không ra gì và

một con điếm nó xỏ mũi hay sao chứ ?

– Thì cho chúng cút xéo hết đi !

– Làm sao tôi có can đảm đuổi thằng Yvon ra khỏi nhà được chứ ? Còn

Véro, nếu như tôi mất cô ta tôi sẽ mất luôn thằng bé Auréllen, ông có hiểu
điều đó không ?

– Đương nhiên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.