CẠM BẪY MONG MANH - Trang 156

chịu chần chừ cho đến khi làm được việc gì đó.

“Chắc đó là lựa chọn tiếp theo tốt nhất về chiến thuật,” tôi nói. “Nhưng

sau việc xảy ra dưới ngã ba, tôi lo sẽ bị phục kích lần nữa. Và rút lui từ độ
cao hơn chín mét trong không trung còn khó khăn hơn nhiều.”

“Chúng tôi đã trao đổi với Will Matthews và đặc vụ FBI,” Reno nói.

“Quyết định chiến thuật tiếp theo là tấn công toàn lực từ mọi phía. Lần sau
được cử vào đó, chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi từng tên cướp bị
dẫn ra ngoài, Mike ạ.”

Tôi đang đứng đó, cố hiểu hết hàm ý lời Reno nói, thì nghe thấy một

tiếng hét thất thanh vọng đến từ phía bắc. Tôi dụi mắt, cố hiểu thứ tôi nhìn
thấy. Chúng tôi lại đến đấy lần nữa.

Bên ngoài các rào chắn và xe tải mới, một nhóm thanh niên da đen đứng

trên nóc chiếc xe buýt màu vàng của trường học. Một cậu thấp người gõ gõ
vào chiếc micro dựng trước mặt.

“Một, hai,” giọng nói của cậu ta được khuếch đại. Ngừng một lúc, rồi

cậu ta bắt đầu hát.

Bài Tôi tin mình có thể bay. Như một quả đấm tống thẳng vào ngực lúc

đội hợp ca hòa với người đơn ca, bùng lên giai điệu Dang rộng đôi cánh và
tôi bay đi
.

Tôi đọc được biểu ngữ bên thành xe. ĐỘI HỢP CA NHÀ THỜ

HARLEM. Chắc phần lớn các cậu thuộc giáo đoàn của một trong các Đức
cha bị bắt cóc.

Thứ chúng tôi cần là một xe nước uống và kẹo, để chúng tôi có thể bắt

đầu tiếp đón những cuộc biểu diễn kỳ dị trên đại lộ Năm.

Tuy vậy, tôi phải thừa nhận giọng hát vút cao của các chàng trai dù sao

cũng làm sáng bừng khung cảnh ảm đạm.

Chắc Reno cũng nghĩ vậy, vì anh cười toét miệng và lắc đầu.
“Chỉ có ở New York,” anh nói.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.