CẠM BẪY MONG MANH - Trang 174

28

Bên trong thánh đường tranh tối tranh sáng, Eugena Humphrey tỉnh giấc
trên chiếc ghế dài bằng gỗ cứng. Bà ngồi dậy, chà xát vào cánh tay cho đỡ
lạnh. Bà miễn cưỡng mở to mắt và buột ra một tiếng thở dài thất vọng khi
nhìn những tảng đá ảm đạm quá quen thuộc của thánh đường. Cuối cùng,
bà quay nhìn những ngọn nến thờ đã cho bà cảm giác yên bình và hy vọng
suốt bốn mươi tám giờ qua.

Bà thấy ngay những dãy ánh sáng màu vàng đã tắt. Tất cả đèn đóm đều

tắt hết.

Trước kia, bà đã từng có vài dịp Giáng sinh khá tệ, bà nghĩ và lại nhắm

mắt. Nhưng lần này tệ hại hơn cả.

Tuy biết đây là việc đau đớn, bà không khỏi nghĩ đến những việc sẽ làm

nếu được trở về nhà vào lúc này.

Bà gần như nhìn thấy chồng, Mitchell, bước vào phòng ngủ trong căn hộ

ở tầng mái của bà, trên đại lộ Wilshire, bưng khay để bữa sáng đầy ụ chỉ
dành cho hai người. Vì là dịp đầu bếp và nhà dinh dưỡng nghỉ lễ, chế độ ăn
kiêng của Mitch được hủy bỏ. Bánh kếp việt quất, xúc xích táo hun khói,
thịt xông khói hồ đào, những ca cà phê Kona cỡ đại. Sau khi ăn uống ngon
lành, họ làm cái việc trao đổi. Vì của cải vô biên, và - khó mà tin được điều
này - nhiều năm qua những món quà rất đắt tiền như kim cương, ô tô mới
đã trở nên nhàm chán. Bà và Mitchell đã tìm ra một kiểu mới, đem lại niềm
vui và ý nghĩa cho cả hai người. Họ giao hẹn người nọ chỉ được dành cho
người kia một trăm đô la, điều quan trọng là tìm mua được món quà đẹp
nhất hoặc có ý nghĩa.

Món quà phải nhấn mạnh sự giản dị. Đưa họ trở về những thứ đơn giản

nhất. Cộng thêm là niềm vui.

Có năm, ông đã tặng bà một tá hoa hồng đỏ thắm, tuyệt đẹp. Nó làm bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.