CẠM BẪY MONG MANH - Trang 41

5

Tôi vẫn chưa hay biết gì về việc đã xảy ra, đó là tình trạng của tôi trong thời
gian gần đây, kể từ khi Maeve lâm bệnh. Tôi vẫn còn chuệnh choạng lúc
đếm vội số con và đưa chiếc xe tải ra khỏi hiên nhà màu xanh. Lúc này là
tám giờ bốn mươi mốt phút, và chính xác chúng tôi chỉ còn bốn phút để tới
trường Holy Name trên đại lộ Amsterdam. Hoặc ít nhất có một đứa trẻ sẽ bị
phạt.

Từ tầng trên cùng nhà tôi, bạn có thể gọi là ‘mái nhà’, trường của các

con tôi ở tầng 97 của một toà nhà khác, nhưng bất kỳ người nào đã quen với
giờ cao điểm buổi sáng ở Manhattan đều nói rằng nếu muốn đi qua hai khối
nhà trong bốn phút, bạn phải tận dụng mọi cơ hội.

Tôi biết có thể để các con tự đi bộ. Julia, Brian và những đứa lớn hơn đã

chứng tỏ có khả năng hơn những người tầm thường. Nhưng hiện giờ, tôi
muốn dành cho chúng nhiều thời gian hết mức, muốn chúng biết chúng
không chỉ có một mình.

Gần đây tôi có một nhu cầu mãnh liệt là muốn có các con ở cùng tôi mọi

lúc.

Trên thực tế, lý do duy nhất ngăn tôi viết mười giấy giả ốm để chia sẻ

ngày nghỉ của mình với các con là xơ Sheilah, hiệu trưởng trường Holy
Name. Mục tiêu của tôi là duy trì đến suốt đời những hồi ức tốt đẹp về hiệu
trưởng.

Tôi đưa các con đến góc phố gần trường trên đại lộ Amsterdam mà vẫn

còn thừa vài giây. Tôi nhảy ra, mở tung cửa phương tiện chuyên chở của gia
đình, chiếc xe tải Ford Supper Duty mười hai chỗ tôi mua trong một cuộc
bán đấu giá của cảnh sát. Tôi, cảnh sát Bennett của thành phố New York,
cần chở cả một đội đông đúc.

“Chạy!” Tôi hô lúc kéo lũ trẻ lên vỉa hè bằng cả hai tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.