CẠM BẪY MONG MANH - Trang 67

9

Tôi vẫn đang trong xe trung tâm chỉ huy, thảo luận với Martelli và Mason
về chiến thuật thương lượng, thì cánh cửa thánh đường mở tung lần thứ hai.

Tôi cảm thấy như có người đổ cả khay nước đá vào lưng áo sơ-mi của

mình khi trông thấy người đi ra.

Lạy Chúa. Giờ chúng sẽ làm gì đây?
Một Stephen Hopkins đờ đẫn, đi loạng choạng trên quảng trường lát đá,

rồi cánh cửa sập vội lại sau lưng ông. Bọn chúng thả Hopkins ư? Nhưng tại
sao?

Lại một nước cờ hoàn toàn bất ngờ nữa của bọn cướp, tôi nghĩ và cảm

thấy nôn nao. Thật tuyệt khi chúng thả cựu Tổng thống, nhưng cách chúng
làm thật không thể đoán trước. Chúng có ý gì đây? Tôi ngờ lắm.

Có tiếng reo hò ầm vang và tự nhiên của cả cảnh sát lẫn dân chúng ở bên

ngoài các rào chắn.

“Vào đi,” tôi nghe thấy sĩ quan chỉ huy Will Matthews nói. “Đón Tổng

thống. Tôi nhắc lại. Vào đón Tổng thống và đưa ông ấy ra khỏi chỗ này.
Nhanh lên!

Mệnh lệnh chưa thoát khỏi miệng ông, sáu cảnh sát thuộc đơn vị Phản

ứng nhanh đã đến gần Tổng thống và đưa ông vòng quanh cái xe vệ sinh
chắn phố Năm mươi.

Tôi đứng, nhìn chằm chằm vào thánh đường qua cửa xe. Những mái

vòm gôtic, những bức tường đá xanh xám u ám, kính màu mờ mịt, và giờ
đây Stephen Hopkins được thả không chút thương tích.

Tôi phải hiểu cách giải quyết này ra sao đây? Tôi nghĩ đến Maeve và các

con. Tôi không hay nại cớ, nhưng tôi đã dành cho họ đủ thời gian chưa? Tôi
cần một cơn bệnh nữa sao?

Bàn tay Paul Martelli lần tìm vai tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.