CẠM BẪY MONG MANH - Trang 73

Cố thuyết phục là cách của bà để ra khỏi nơi này.

• • •

Charlie Conlan đứng trong hàng người đợi ‘phỏng vấn’, trước một trong
các phòng xưng tội che rèm đỏ tía, dọc theo lối đi phía Nam.

Nếu bạn hỏi anh ta, thì các mặt nạ và áo choàng dường như là thứ gì đó

hơn hẳn sách lược dọa dẫm hạng bét. Hình như bọn cướp đang cố thể hiện
trạng thái hung bạo của nơi này, làm mọi người sợ hãi, khiến họ lúc nào
cũng mất thăng bằng. Những chiến thuật hết sức thông minh.

Conlan biết phần lớn các huyền thoại nhạc rock khá là ủy mị. Nhưng ít

người có xuất thân như anh. Lớn lên nghèo khổ trên các đường phố buôn
bán của Detroit chẳng dạy dỗ anh được tí gì, và cuộc giam giữ dài hạn ở
Hanoi Hilton suốt năm 69 đã có hiệu quả khá tốt.

Conlan cố cứng rắn lúc cánh cửa gỗ màu đen mở và một phụ nữ,

Marilyn Rubenstein bước ra sau cuộc ‘phỏng vấn’. Conlan thấy cô diễn
viên trẻ run rẩy lúc đến gần anh. Mớ tóc vàng hoe của cô đẫm mồ hôi, dính
bết vào da đầu, cặp mắt cô đờ đẫn như thể cô vừa bị ép phải chứng kiến một
sự việc gớm guốc.

Bắt gặp Conlan há hốc miệng nhìn cô lúc những kẻ canh gác để cô đi

qua.

“Cứ làm như họ bảo,” cô thì thào khuyên.
Người tiếp theo,” tên cướp gác cửa gọi bằng giọng chán chường. “Là

anh đấy, liệu mà ứng xử.”

Conlan ngập ngừng, rồi bước qua lối bằng đá hoa vào phòng.
Conlan nhận ra ngay đây không phải là một phòng xưng tội. Nó là một

phòng thẩm vấn nhỏ. Vài cái ghế gấp, một cái bàn. Một máy pha cà phê và
một dãy điện đài xách tay đang sạc trên cái bàn kim loại dọc một bên tường.

Ngồi bên cái bàn kim loại ở giữa phòng là Jack, tên cầm đầu. Hắn ra

hiệu vào cái ghế kim loại trống ở bên kia bàn.

“Mời ông Conlan ngồi. À mà tôi là một fan rất hâm mộ ông đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.