CẠM BẪY MONG MANH - Trang 83

• • •

“Nó đây rồi,” một trong những cảnh sát khá trẻ ngồi trước laptop ở cuối xe,
gọi bằng giọng cao vút của một lễ sinh. “Thứ các ông yêu cầu đang đến.”

Tôi chạy đến cuối xe.
Lúc nhìn màn hình, tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi đợi một con số,

nhưng lại xuất hiện một thứ trông như một bảng tính dài, rắc rối.

Dưới lề bên trái là họ, tên đầy đủ của ba mươi ba con tin.
Cạnh từng tên là khoản tiền chuộc từ hai đến bốn triệu đô la, kèm theo

các đầu mối liên lạc: tên luật sư của con tin, tên đại diện, ông bầu, tên vợ
hoặc chồng và số điện thoại tương ứng.

Cuối tờ giấy là một con số gửi ngân hàng và những chỉ dẫn rất rõ ràng

cách gửi tiền vào tài khoản qua Internet.

Tôi không thể tin nổi chuyện nhảm nhí này. Thay vì thương lượng trực

tiếp với chúng tôi, bọn cướp lại giao dịch tận gốc, cụ thể là các con tin giàu
có.

Trung úy Steve Reno bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc ở sau tôi.
“Bọn chúng vô hiệu hóa chúng ta trước,” anh giận dữ nói. “Bây giờ

chúng biến ta thành kẻ chạy việc vặt cho chúng.”

Steve nói đúng. Bọn kẻ cướp này hành động như chúng tôi không tồn tại.

Chúng hành động đúng kiểu một tên bắt cóc ở một địa điểm bí mật, chẳng
hề giống mươi hoặc mười hai tên bị cả một đội quân hành pháp NYPD và
FBI trang bị chu đáo bao vây.

“Chúng ta cứ cho một số người ở đây bắt đầu đọc những con số này và

chuẩn bị các việc này,” chỉ huy Will Matthews nói. “Và chuyển số tài khoản
này cho Cục. Để xem họ có thể dò ra hộ chúng ta không.”

Tôi nhắm mắt và gõ gõ chiếc di động vào đầu xem có nghĩ ra điều gì

không. Chẳng thấy gì, tôi bèn nhìn đồng hồ. Nhầm to. Chỉ mới bốn tiếng
đồng hồ trôi qua. Vậy mà tôi cảm thấy mệt lử như đã bốn tuần.

Có ai đó đưa cho tôi cốc cà phê. Trên cái cốc giấy in con tuần lộc và ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.