I
Ông thân tôi là “mòng”
Nụ cười vẫn thường lộ trên cặp môi đỏ tựa thoa son, anh Vân bỗng ủ dột,
muốn như có vẻ chán đời.
Do lẽ gì, cái thái độ trái ngược như vậy? Vì ông thân anh, một cụ phán
thượng hạng đã về hưu, hưu bổng hàng tháng rất to, với bà mẫu anh, một
người mẹ đảm, đã một tay tậu nổi mấy toà nhà lộng lẫy mà không để cho
anh được tự do tiêu, phá chăng? Vì ý trung nhân của anh, một cô gái tân
thời óc chứa đầy những tình cảm đã phụ anh chăng? Hay vì mảnh bằng tốt
nghiệp của trường cao đẳng thương mại chưa cho phép anh được chiếm một
ghế ngồi trong một công sở? Lạ! Con một nhà giàu, lại sẽ là chồng một mĩ
nhân, địa vị như thế, tại sao anh Vân lại chán đời? Cái buồn của anh chàng
này chắc có chứa sự bí mật gì đây…
*
* *
Chiều hôm ấy, anh Vân ghé vào tai tôi:
- Tôi đã đỡ được nỗi chán đời vì đã tìm ra được cách mở két của ông cụ.
Tôi mới có được một mẻng rất đáng yêu cả tinh thần lẫn xác thịt nhưng phải
cái hơi đáng giận là có cái đức lớn trong sự tiêu tiền.
Tôi rất lấy làm phàn nàn về điều đó, nhưng biết làm thế nào? Phụ nữ bây
giờ hầu hết thế cả! Tình thế này ép tôi phải tính… Đáng lẽ tôi cũng không
dùng đến kế này, vì nó bất lịch sự quá, nhưng anh tính: ông cụ đưa tiền cho
mình tiêu thì tỏ ý xót xa mà đến khi ngồi vào đám bạc, hết trăm này đến
chục khác chẳng lấy làm tiếc, anh bảo thế thì còn gì ức cho mình hơn?
Nói tới đó, anh ngắt câu chuyện, đưa ra cho tôi một lá thư còn ngỏ.
Ngoài bì đề:
Monsieur Ấm B…