CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 22

Bùi Đặng Quốc Thiều

Cẩm chướng đỏ

Đánh máy: Snow flakes

Chương 4

Như đẩy cổng bước vào nhà. Không thấy xe của ba, chắc trưa nay ba lại
không về nhà ăn cơm. Như gọi mẹ nhưng không nghe tiếng trả lời. Quái lạ!
Thường ngày, chỉ cần nghe tiếng Như mở cổng là mẹ đã ra sắp cơm, đằng
này… Như chạy nhanh lên lầu, đến phòng của ba mẹ. Mẹ Như đang ngồi
đó, dựa lưng vào tường, hai mắt sưng húp, mặt đầy nét bầm! Nghe tiếng
chân Như bước vào phòng, mẹ như sực tỉnh cơn mê, vội quay mặt đi,
nhưng đã muộn. Như trông thấy cả rồi.

Như ngồi xuống bên cạnh mẹ, điềm tĩnh hơn bao giờ hết:
- Mẹ! Ba con đánh mẹ, phải không? Con xin lỗi, xin lỗi mà… Mẹ nói con
nghe đi!
- Mẹ không sao. Chỉ là mẹ hơi buồn mới khóc thôi. Mẹ sơ ý té cầu thang,
sợ ba con về thấy… Mẹ… mẹ…

Mẹ nói dối làm gì, Như biết cả. Sáng nay đi học, thấy mặt ba hầm hầm,
Như đã lo rồi. Không ngờ… Chắc mẹ đã hỏi vì sao tối qua ba về trễ, ba
bực. Ba đã bảo mẹ không được hỏi ba đi đâu hết. Nhà này chỉ có ba được
hỏi thôi, còn tất cả, chỉ việc vâng lời! Như ngồi bệt xuống, bao nhiêu sức
lực cố gắng từ đầu đến giờ tiêu tan cả. Như muốn òa khóc thật to cùng mẹ.
Như đau lòng quá! Mẹ Như xanh xao như vậy, tiều tụy như vậy cũng vì yêu
ba, lo lắng cho ba, giờ còn bị ba đánh! Còn ba, ba ngày xưa đã từng rất dịu
dàng, chưa từng một lần nặng lời với mẹ, tại sao ba lại…? Như không biết
phải làm gì bây giờ. Còn biết làm gì khi niềm tin mạnh mẽ nhất của Như là
ba mà bây giờ… Như không hiểu nổi ba nữa. Như biết dựa vào đâu để
bước đi tiếp đây?

Hai mẹ con cứ ngồi dựa tường như vậy cho đến khi tiếng chuông đồng hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.