gõ 12 tiếng. Mẹ giật mình, quay sang Như:
- Con chưa ăn cơm? Trời ơi, con đi thay đồ đi, mẹ dọn cơm ra cho.
Rồi bà lau dòng nước mắt đang nhòe trên mặt, đứng vụt dậy, bước nhanh ra
cửa. Như nắm tay mẹ giật lại:
- Mẹ, mẹ nói đi! Sao ba đánh mẹ?
- Không phải ba đánh mẹ. Mẹ đã nói là vì…
- Mẹ còn nói dối con làm gì? Té và bị đánh khác nhau chứ! Mẹ ơi, con lớn
rồi, mẹ hãy chia sẻ với con đi mẹ!
Nước mắt của mẹ lại muốn tuôn rơi. Bà không thể nào cưỡng lại được ánh
mắt sắc bén - giống hệt cha - của con gái. Nó lớn thật rồi. Bà nhỏ nhẹ:
- Ba con không cố ý đánh mẹ đâu, con biết tính ba mà phải không? Tại mẹ
hỏi nhiều quá, ba con trong lúc nóng tính nên… Ba con cũng đã xin lỗi mẹ
rồi, con đừng buồn ba! Mẹ không sao đâu. Thôi, mẹ đói rồi - Bà vuốt lại
mái tóc - Con không đói sao? Thay đồ rồi xuống ăn cơm nghe con.
Dứt lời, bà vỗ nhẹ vào gò má của Như để Như an tâm là bà không sao cả.
Dù thế nào chăng nữa thì bà vẫn rất yêu chồng. Cuộc sống gia đình đâu
phải lúc nào cũng suôn sẻ. Sóng gió rồi cũng sẽ qua, bà tin là gia đình sẽ lại
hạnh phúc như xưa. Nhưng còn Như… Như mệt mỏi trở về phòng mình để
thay quần áo. Một cảm giác trống trải và sợ hãi ùa đến. Như cảm thấy chơi
vơi nhưng Như biết mình không thể khóc, không thể để mẹ lo lắng nữa.
Phải biết chịu đựng.
Ăn cơm xong, Như vào phòng học bài. Buổi trưa vắng lặng, Như nghe rõ
tiếng lật sách trong phòng của mẹ. Mẹ có thói quen đọc sách khi nghỉ ngơi,
nhưng hôm nay tiếng lật sách của mẹ có vẻ ngập ngừng. Như không biết
mẹ có thật sự đọc được trang sách nào không? Như học bài cũng chật vật,
đầu óc cứ nghĩ miên man. Như thương ba, thương mẹ. Cả gia đình đã dựa
vào nhau sống qua những tháng ngày gian khó nơi đất khách quê người.
Thế mà khi cuộc sống không còn khó khăn nữa thì lại xảy ra nhiều chuyện
hục hặc. Chẳng biết rồi sẽ ra sao, nhưng ước mơ hạnh phúc thì ai lại không
có! Như đóng tập lại. Như bỗng muốn đi gội đầu. Bước qua phòng mẹ, ghé