CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 24

mắt vào thấy mẹ đã ngủ, Như rón rén bước xuống phòng tắm lớn ở dưới
nhà. Mùi dầu gội quen thuộc và dòng nước mát rượi xoa dịu những căng
thẳng trong đầu Như…

Buổi chiều, Như xin phép mẹ đến Câu lạc bộ thanh niên của trường. Như
không muốn mẹ ở nhà một mình - với ba - trong lúc này. Nhưng, Như đã
được phân công đi dự buổi lễ vui đầu xuân cho lớp. Như không ngờ được
chuyện xảy ra.
Mẹ nhìn Như chải lại mái tóc, nói:
- Về sớm nghe con!
- Dạ, bảy giờ là xong rồi mẹ - Như quay lại nhìn mẹ - Mẹ… ở nhà được
chứ? Nếu không ổn, con có thể không đi, vì cũng có hai bạn nữa đi cho lớp
con rồi.
Mẹ cười, khẽ nghiêng đầu theo dáng điệu trách yêu con:
- Con nói gì vậy, mẹ không trông nhà được sao? - Rồi bà trầm giọng - Con
đừng nghĩ ngợi nhiều quá, chúng ta là một gia đình mà.
- Dạ…

Như đáp lí nhí và đi với mẹ ra cổng, khéo léo lách chiếc xe đạp ra ngoài,
mỉm cười chào mẹ. Nhấn pê-đan cho xe xuống lòng đường, Như thở hắt ra
như để cho bao suy nghĩ nặng nề theo gió bụi đường cuốn đi.

Chưa đến giờ tan ca, đường phố với những dòng xe ồn ào thường nhật.
Như đạp xe nhanh hơn cho kịp đến trường lúc năm giờ, sợ lại kẹt xe thì
khốn. Như cũng rất sợ nghe tiếng chuông nhà thờ buổi chiều, nó gợi cho
Như những ý nghĩ u ám về cuộc đời. Từ lúc biết đến đám tang buồn bã của
lão Gôriô trong “Tấn trò đời” của Banzac, Như thường “dị ứng” với tiếng
chuông. Gần năm giờ, chuông sắp điểm rồi...

Như dắt xe vào nhà để xe của trường trong tiếng chuông nhà thờ ngân
vang. Chán nản, Như chạy vụt vào hội trường, chen lấn để tìm một chỗ
ngồi. Sau vài phút Như yên vị cũng là lúc mọi tiếng ồn lắng xuống, trò chơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.