CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 45

Thuyên chợt thấy lạ vì giọng điệu khá tự nhiên của mình, nhưng Thuyên
mặc kệ, không để ý nữa. Như cũng rất dễ thương. Thuyên dần cảm thấy
không còn giữ kẽ với Như, Thuyên trò chuyện vui vẻ hơn. Đến nhà cô giáo,
Thuyên đẩy cổng bước vào. Như lóc thóc dắt xe theo và gọi váng lên:
- Cô ơi, tụi em tới rồi!
Từ trong nhà, mùi vani thơm lựng. Cô giáo mặc đồ bộ màu xanh đang ngào
mứt chuối. Nghe tiếng cô học trò lí lắc, cô đáp lớn:
- Hai em vào nhà đi!
Cô tắt bếp, chùi tay và bước ra phòng khách. Như láu táu không dễ gì quên
mùi thơm tỏa ra lúc nãy.
- Cô đang nấu gì vậy cô? - Như hỏi liền.
Cô giáo nhéo mũi Như, mắng yêu:
- Nấu món ngon đãi hai cô học trò này nè. Em đó, thiệt là nhanh miệng!
Chờ một lát, mứt khô, các em phải ráng mà ăn cho hết đó.
- Đừng lo thừa lại cô ơi! – Như cười tươi rói.
Thuyên vuốt vuốt mái tóc cho gọn gàng, thưa cô giáo và ngồi xuống ghế.
Nhìn Như không ngớt tíu tít với cô, Thuyên lại ao ước mình được hoạt bát
như bạn vậy - điều mà trước đây Thuyên vốn chẳng thích.
- Cô kêu tụi em tới đây có gì không cô? – Như lại hỏi.
- À, tổ Văn và Ban giám hiệu nhà trường đã đồng ý với ý kiến của cô là sẽ
làm trang thơ riêng cho từng lớp trong tháng 12 tới. Cô muốn nhờ hai em
tuyên truyền và hướng dẫn cho các bạn trong lớp mở đầu phong trào này.
Thật ra, cô cũng biết các em rất bận vì chương trình học dày đặc, nhưng hai
em là hai học sinh có vốn văn phong phú của trường. Còn về sau, mọi
chuyện sẽ quen dần. Hai em thấy sao?

Khỏi phải nói, cả hai đứa tỏ vẻ thích thú ra mặt. Thế là ba cô trò cùng nhau
nghĩ ra đề tài, bàn luận đủ mọi phương pháp viết. Năm cuối, ai cũng muốn
để lại chút dấu ấn của mình. Thuyên và Như bàn luận tích cực đến nỗi quên
hết cả thời gian, cho đến khi cô vào bếp đem mứt ra đãi thì mới biết là một
buổi chiều đã trôi qua. Như xuýt xoa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.