CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 59

động rất nhỏ nơi bàn tay Như đặt trên bàn, nó đang run lên.

Trúc Anh điềm tĩnh ngồi nhìn cử chỉ của từng người bạn, cậu không tỏ thái
độ gì. Lúc nãy ở nhà, cậu cũng đã đá muốn gãy cả chân giường vì tức tối.
Song, suy nghĩ lại thấy thật buồn cười. Thi cử, khó nói trước!
Trò đùa của Trúc Anh dường như đã có hiệu quả với cô bạn bướng bỉnh,
Như bắt đầu mất bình tĩnh. Như với lấy trái táo nhưng nó cứ trượt khỏi tay.
Thuyên nắm lấy tay cô bạn thay cho lời an ủi. Tay Như hơi lạnh. Thuyên
đưa mắt nhìn qua Trúc Anh, vẻ trách móc vì lời lẽ lạnh lùng lúc nãy. Khỏi
cần ánh nhìn của Thuyên, Trúc Anh cũng đã bắt đầu cảm thấy ân hận vì trò
đùa của mình. Cậu bẻ ngón tay, nói giọng phớt lờ nhưng đủ làm cho mọi
người giật mình lần nữa.
- Hây… Sao có người bảo không tin Trúc Anh nói, giờ lại run? Thật ra,
mình cũng chẳng thua kém ai đâu. Giải III đó, tin chưa?

Bàn tay Thuyên rớt khỏi tay Như. Trúc Anh nói đùa chăng? Thuyên nhớ
lại: dẫn chứng đó, kết bài…, nửa điểm… Như đã lấy chiếc vé cuối cùng
của chuyến xe đến Thành phố mang tên Bác. Thuyên thì ở lại.
Thiện phát mạnh vào người Trúc Anh:
- Thằng này… nãy giờ không nói, làm người ta sắp khóc rồi kìa.

Nhưng lần này người sắp khóc không phải là Như. Thuyên đã không giữ
được bình tĩnh, nước mắt cứ muốn trào ra. Thuyên không muốn, không
muốn khóc chút nào, mọi người đang vui vẻ kia mà!

Nghe Trúc Anh nói, Như không kịp vui mừng đã thấy buồn cho Thuyên.
Không biết Thuyên có giận mình không. Như muốn nói một lời gì đó với
Thuyên nhưng không biết nói thế nào cho phải. Trúc Anh thì khác, cậu
bước đến trước mặt Thuyên, nói:
- Bắt tay cái nào, “người đồng cảnh ngộ”!

Thuyên nhìn Trúc Anh thật lâu, bật cười rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.