CẤM CUNG DIỄM SỬ - Trang 78

ngựa lạc, cả nhà phải bỏ nhà bỏ cửa chạy lấy thân dọc đường ăn xin
ăn mày mà sống, vừa kể vừa đau lòng không cầm nổi nước mắt.
Thẩm Văn Lương liền an ủi Đức Thuận rằng:

- Thôi đừng khóc nữa. Anh có khó khăn gì thì cứ nói với tôi. Tôi

sống ở thôn Đại Hữu, ngoại thành phía Tây Bắc Kinh, nhà có bốn
người, cả vợ và hai con nữa, cuộc sống cũng không đến nỗi khó
khăn lắm. Tôi thường mang hàng qua lại giữa Bắc Kinh - Thiên
Tân, buôn bán cũng tàm tạm.

Lý Đức Thuận nói:

- Ngày ngày tôi bày đồ sửa giày ở Thiên Tân cũng chẳng ăn thua

gì. Tôi biết anh có con trai làm thái giám trong cung, thật là sung
sướng quá trời. Tôi có ba thằng con trai, giờ đều trở thành gánh
nặng cả. Anh xem thế nào giúp đỡ tôi, đưa thằng thứ hai vào cung
làm thái giám, được thế tôi sẽ nhẹ gánh hơn.

Thẩm Văn Lương đáp:

- Được rồi, được rồi. Đã là đồng hương thì ai nỡ từ chối nhau.

Anh về bàn bạc với chị xem, ăn xin ở Thiên Tân cũng không phải là
kế lâu dài. Anh chị xem xem sáng sớm mai cùng tôi vê Bắc Kinh.
Nhà tôi vẫn còn phòng để trống, cả nhà anh sẽ tạm ở đấy. Bây giờ
anh về bàn với chị xem sao.

Lý Đức Thuận nghe vậy vội nói:

- Bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Thực là anh đã cứu chúng

tôi rồi. Thẩm Văn Lương ngắt lời:

- Anh chị nếu chuyển đến thôn Đại Hữu ở Bắc Kinh, anh vẫn

có thể treo biển “Lý gọt da” mà chữa giày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.