CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 170

CHƯƠNG 8

LÚC KING KONG TRỪNG MẮT TỨC GIẬN

“Không cần đâu.” Trình Mục Vân trả lời: “Cô ấy thích dùng phương thức bỏ
chạy để bồi đắp tình cảm với tôi. Đây là một trò chơi của chúng tôi.” Nói
xong, anh mỉm cười với người đàn bà tóc nâu.

Đúng lúc này có người đẩy cửa đi vào, đặt hai tờ tiền lên quầy lễ tân: “Tôi
muốn lấy một phòng.” Anh ta là người đàn ông trắng trẻo, mặt mũi như con
gái, đi cùng với một thanh niên đang đeo tai nghe nhạc.

Cùng thời điểm đó, Châu Khắc đang ngủ gà ngủ gật ở một góc đổi tư thế,
tiếp tục ngáy khò khò. Còn người đàn ông đeo kính trắng nhổ hạt nho, đi
qua chỗ Trình Mục Vân.

***

Ôn Hàn ra sức chạy thục mạng, trong đầu lặp đi lặp lại nơi anh miêu tả.

Nhà cửa ở hai bên càng lúc càng thưa thớt, con đường càng đi càng gập
ghềnh bẩn thỉu. Cô suýt ngã nhưng may lấy lại được thăng bằng. Lồng ngực
bắt đầu đau buốt dữ dội, Ôn Hàn thở hắt ra, quan sát xung quanh.

Phía trước xuất hiện một ngôi đền nhỏ giống như vô vàn ngôi đền mà cô
nhìn thấy ở Kathmandu.

Vào thời khắc này, công nhân sửa chữa đang nghỉ ngơi. Ôn Hàn bước chậm
lại. Cô chỉnh trang áo váy, lê đôi chân nhức mỏi tiến đến gần ngôi đền.

Có một vị lạt ma cao tuổi chống gậy đi ngang qua chỗ cô. Bởi vì chạy nhanh
nên lúc này, cô vẫn thở hổn hển. Ôn Hàn túm lấy tay áo của lạt ma, lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.