CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 168

ngạc.

Ôn Hàn nắm chặt vạt áo, hít một hơi sâu rồi cắn mạnh đầu lưỡi. Cảm giác
đau đớn sắc nhọn khiến cô trào nước mắt. Cô lập tức lảo đảo chạy xuống
tầng dưới. Dáng vẻ yếu ớt của cô không phải là giả vờ.

Tiếng bước chân thình thịch trên cầu thang khiến bà chủ nhà và bảy, tám du
khách nước ngoài mới đến đây hôm nay không khỏi giật mình.

Đập vào mắt họ là một cô gái trẻ có bộ dạng hết sức thảm hại. Đầu tóc cô rũ
rượi, áo bị xé rách, đùi trái lộ ra ngoài, xuất hiện đầy vết bầm tím.

Bà chủ nhà là người chạy tới đầu tiên. Chị ta nói điều gì đó với chồng mình
rồi kéo tay Ôn Hàn.

Cô lập tức hất tay chị ta, gào toáng lên: “Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Sau
đó, cô đẩy bà chủ rồi lao ra cửa.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Ôn Hàn không kịp phản ứng, liền
xô vào một cậu bé người bản xứ mười mấy tuổi, mất đà ngã xuống đất. Cậu
bé giật mình, lùi lại phía sau mấy bước. Trong cái nhìn của mọi người, cô
lảo đảo bò dậy, gào khóc rồi bỏ chạy như người điên.

Ai nấy đều ngỡ ngàng, trừ mấy người nước ngoài đang ngồi dùng bữa quanh
chiếc bàn gỗ. Ả đàn bà tóc nâu mà Ôn Hàn cầu cứu khẽ chau mày, tựa hồ
đang phân vân có nên đuổi theo cô gái trẻ kia hay không. Trên thực tế, người
đàn ông ở tầng trên mới là mục tiêu, còn cô gái chỉ là một đầu mối mà thôi.

Hơn nữa, theo một nguồn tin, cô gái này đúng là bị bắt cóc tới đây. Có lẽ
vừa rồi hai người đó xảy ra mâu thuẫn nên người đàn ông kia động thủ với
cô gái? Đây không phải là điều cô ta quan tâm. Trực giác báo cho cô ta biết,
chuyện này có gì đó hơi kỳ quặc. Thế là cô ta đưa mắt ra hiệu người đàn ông
ngồi bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.