CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 245

CHƯƠNG 11

NGƯỜI Ở DIÊM PHÙ ĐỀ

[1]

[1]

Diêm Phù Đề: Theo địa lý học Phật giáo, Diêm Phù Đề là một trong bốn châu lớn. Sở dĩ có tên

Diêm Phù (Jambu) là vì ở châu này mọc nhiều cây Jambu, như cây dâm bụt ở Việt Nam. Các nhà Ấn

Độ học cho rằng, châu Diêm Phù Đề bao gồm Ấn Độ và Sri Lanka ngày này.

Ôn Hàn biết, thỉnh thoảng các nhà sư khổ hạnh sẽ bôi tro cốt của người chết
lên thân thể họ. Xuất phát từ tâm lý sợ hãi trước sinh mệnh đã tắt nên cô
không dám lại gần. Đặc biệt là trên mặt họ còn vẽ các hình thù kỳ quái.
Phương thức tu hành của họ quá khác biệt, thành ra một người bình thường,
kể cả có tín ngưỡng tương tự như cô cũng không tài nào hiểu nổi.

Ví như nhà sư ngồi gần Ôn Hàn nhất, nghe Trình Mục Vân kể, ông ta giơ
cánh tay phải lên cao đã mười mấy năm trời, không hề bỏ xuống dù chỉ một
giây một phút. Đây chính là cách ông ta tu luyện thân xác của mình.

Đến nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa không lớn nên đống lửa vẫn cháy
rực. Các nhà sư khổ hạnh tỏ ra vui mừng khi thời tiết thay đổi. Trình Mục
Vân giải thích, đối với bọn họ, thân xác càng bị hành hạ nhiều càng tốt.

Ôn Hàn không tán đồng quan điểm này. Cô âm thầm kéo tay Trình Mục
Vân, nói nhỏ: “Chúng ta vào nhà thôi.”

Rõ ràng lo vết thương trên người anh bị nhiễm trùng bởi nước mưa nhưng
không hiểu tại sao, ánh mắt anh khiến cô có cảm giác mình đang đưa ra một
lời mời nhiệt tình.

“Về đâu em?” Anh thì thầm bên tai cô. Ôn Hàn chỉ tay lên tầng hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.