CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 243

Lần thốt ra câu này, anh thuyết phục cô chạy trốn khỏi nhà nghỉ, một mình
thoát thân. Vì thế nghe xong, Ôn Hàn cảm thấy một nỗi bất an trào dâng
trong lòng.

Giống như nhận xét của Trình Mục Vân, sở trường lớn nhất của cô là giả vờ
bình tĩnh. Cô nghĩ, cách tốt nhất để an ủi và ủng hộ anh là làm theo lời anh
nói, diễn tốt vai “tờ giấy trắng”. Ôn Hàn hít một hơi sâu, vỗ ngực: “Vừa rồi
tát anh ta, em sợ chết đi được.”

Trình Mục Vân ngầm thừa nhận. Nhìn thấy con chuột cô còn sợ tím tái mặt
mày.

Ôn Hàn dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Em chưa từng tiếp xúc với nhà sư khổ
hạnh bao giờ. Tháng trước đến Ấn Độ, mấy người đi cùng em đều rất sợ.
Anh có thể dẫn em xuống dưới gặp họ không?”

Trình Mục Vân nhún vai: “Không thành vấn đề. Tôi quen bọn họ.”

Hai người sóng đôi đi xuống tầng dưới. Ôn Hàn không ngừng thắc mắc, ví
như tại sao nơi này lại có sư khổ hạnh, tại sao Trình Mục Vân lại quen biết
bọn họ… Lần đầu tiên Trình Mục Vân cảm thấy Ôn Hàn đáng yêu, nhất là
khi cô cố tình tỏ ra thản nhiên như không.

Anh nói với Ôn Hàn, mấy năm trước, chủ nhân của vườn cafe muốn xuất gia
nhưng bị người nhà ngăn cản. Năm nay, cuối cùng ông ta cũng thuyết phục
được người thân trong gia đình nên đang chuẩn bị cho buổi lễ. Đây sẽ là một
buổi lễ xuất gia hoành tráng nhất từ trước đến nay với hơn một trăm nghìn
người tham gia. Riêng nhân viên phục vụ cũng phải lên tới hai ba mươi
ngàn.

Mọi nhà sư khổ hạnh trong khu vực đều tụ tập về đây, để chuẩn bị cho buổi
lễ xuất gia của ông chủ vào tháng này. Ở Ấn Độ, sư khổ hạnh được coi là sứ
giả của các vị thần, là thánh nhân, được người dân kính trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.