CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 147

Ôn Hàn tỉnh lại lúc ánh nắng chói chang chiếu rọi vào người. Cảm nhận
được bàn tay thô ráp ấm nóng không ngừng vuốt ve nơi nhạy cảm trên thân
thể mình, cô bỗng dưng giật mình tỉnh giấc.

Nhìn thấy Trình Mục Vân, sắc mặt cô trở nên căng thẳng trong giây lát.

“Em có hối hận vì đã không nghe lời tôi hay không?”

Ôn Hàn nheo mắt, muốn mở miệng nhưng không thể thốt ra lời. Một người
sinh trưởng trong môi trường bình thường như cô trải qua những chuyện
như vậy, thể xác và tinh thần không bị suy sụp mới là lạ.

Trình Mục Vân tiếp tục lên tiếng: “Henna Tattoo trên người em đã phai màu
rồi. Tôi sẽ đưa em đi vẽ hình khác.”

Ôn Hàn khẽ chau mày: “Không…”

Anh cười, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu thẳm trong cô, không chút nương tình.
Ôn Hàn rên khẽ một tiếng, mang theo âm mũi yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến
người đàn ông sôi sục.

Cuối cùng, khi cô lại sắp lịm đi, anh mới dịu dàng đưa cô cùng tiến vào
miền cực lạc.

Nhìn người con gái nằm co người trên đống cỏ, mái tóc đen dài quấn vào
cánh tay, làn da lấm tấm không rõ là mồ hôi hay giọt sương, Trình Mục Vân
phải cố gắng kiềm chế khao khát được giải phóng dục vọng vào trong cơ thể
của cô. Cuối cùng, anh cười khẽ một tiếng, chậm rãi ngắm nhìn giọt mồ hôi
từ ngực Ôn Hàn chảy xuống, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

***

Trình Mục Vân lấy túi xách từ trên lưng ngựa xuống, thay bộ quần áo sạch
rồi lấy ra bộ đồ thể thao mặc vào cho Ôn Hàn. Anh nhẹ nhàng kéo cô lên đùi
mình, nhẫn nại mặc từng thứ một cho cô, sau đó đặt cô xuống đống cỏ. Cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.