CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 145

***

Lúc tỉnh lại, Ôn Hàn nghe thấy âm thanh khe khẽ, dường như là tiếng con
ngựa nện gót đều đều. Cô đói bụng đến mức dạ dày ợ chua. Toàn thân đau
nhức vô ngần, cô muốn duỗi thẳng chân tay nhưng bất lực.

Mi mắt Ôn Hàn nặng trĩu vẫn cố mở ra. Đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng,
Ôn Hàn mới phát hiện mình bị trói chặt chân tay, vắt trên lưng ngựa như một
món đồ. Nhìn thấy đôi bốt quân dụng màu đen quen thuộc đi bên cạnh, cô
liền ngẩng đầu.

Đang dắt ngựa, Trình Mục Vân lập tức phát giác ra cử động của Ôn Hàn.
Anh ngoảnh đầu liếc cô một cái, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

“Anh muốn làm gì…” Cô cất giọng yếu ớt.

Trình Mục Vân có vẻ không muốn nói chuyện với cô. Xung quanh vô cùng
yên tĩnh, chỉ có tiếng hú chói tai từ phía xa xa truyền tới.

Con ngựa tiếp tục di chuyển trong khu rừng rậm. Ôn Hàn không biết mình
đang ở đâu và đi đến nơi nào. Trình Mục Vân đã đưa cô từ vực sâu tăm tối
này tới một vực sâu tăm tối khác. Nhận thức đó khiến toàn thân cô ngày
càng lạnh toát. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, cơ thể không ngừng run
rẩy, chứng tỏ cô đã đến bên bờ của sự suy sụp.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

“Đồ lừa đảo, quân giết người…”

“Làm sao tôi lại quen anh cơ chứ?”

Ban đầu Ôn Hàn còn chất vất, sau đó biến thành tiếng lầm bầm, tựa hồ
muốn dùng mọi từ ngữ có thể nghĩ ra để phát tiết nỗi hoảng sợ và bất lực
của mình. Đến cuối cùng, tiếng nói của cô trở nên yếu ớt. Xung quanh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.