CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 143

Khí thế của người đàn ông này quá đáng sợ, khiến cô không thể thốt ra lời.

Cô lại hít một hơi sâu, dùng toàn bộ sức lực để mở miệng: “Em không muốn
nhìn thấy anh giết anh ấy.”

“Khốn kiếp!” Trình Mục Vân đột nhiên xô mạnh đống hàng bên cạnh. Tiếng
động cực lớn vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong nhà kho.

Anh túm hai cánh tay của Ôn Hàn kéo ra sau, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Hàng lệ chảy dài xuống gò má cô.

“Khóc gì chứ? Em đã sớm biết tôi không phải là người tốt còn gì?” Trình
Mục Vân nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt nheo lại thành một đường hẹp nguy
hiểm: “Em muốn biết cảm giác được chết cùng tay giáo sư đại học có vui
hay không à?”

Châu Khắc khẽ chau mày. Trình Mục Vân nổi giận thật rồi.

Nếu người đàn bà của mình vì tên đàn ông khác cầm dao đâm mình, Châu
Khắc nghĩ, chắc bản thân cũng chẳng thể nào bình tĩnh.

Ôn Hàn cắn môi. Sự nổi loạn được che giấu ở một nơi sâu trong tâm khảm
suốt hai mươi năm qua dường như bùng phát. Cô nhìn trừng trừng Trình
Mục Vân, không nói một lời.

Mấy tiếng đồng hồ trước đó, cô còn ngồi bên bàn ăn, hồi tưởng lại đêm đầu
tiên với người đàn ông này, thậm chí còn băn khoăn, không biết anh có thể
lấy được visa để về Moscow hay không. Nghĩ đến đây, trái tim cô co rút,
đau đớn vô ngần, nước mắt lại tuôn trào.

Khóc gì chứ? Ôn Hàn, đừng khóc!

Cô nghiến răng, cố gắng đè nén giọt lệ, nhìn thẳng vào đôi mắt tối thẫm như
đêm đen của người đàn ông trước mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.