CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 144

Vào một khoảnh khắc, trước mắt cô tối sầm.

Trình Mục Vân đột nhiên buông tay. Toàn thân Ôn Hàn mềm nhũn. Mạnh
Lương Xuyên đứng ở một góc nhìn thấy rõ anh ra tay như thế nào. Anh ta
vô thức sờ lên gáy của mình. Chậc, ra tay tàn nhẫn quá.

Sau khi Trình Mục Vân rời đi, Châu Khắc khoanh tay trước ngực, đứng
chắn ở cửa nhà kho, lạnh lùng nói với Mạnh Lương Xuyên: “Tôi ấy à, thật
sự rất coi thường anh.”

Mạnh Lương Xuyên cười nhạt: “Đừng vậy mà, anh bạn. Phải tốn không ít
công sức, tôi mới tìm ra các cậu đấy.”

“Mấy trò khôn lỏi mà anh cứ tưởng hay ho lắm.” Châu Khắc khịt mũi.

Mạnh Lương Xuyên trợn mắt. Đám người ở bên cạnh Trình Mục Vân quả
nhiên không phải hạng vừa.

“Buổi tối hôm ở nơi cắm trại, tôi từng cứu anh. Anh có biết điều đó không?”

Mạnh Lương Xuyên ngây ra. Anh ta không nhớ mình từng gặp nguy hiểm
đến tính mạng bao giờ.

Châu Khắc tỏ ra thích thú khi bắt gặp biểu cảm phong phú của đối phương.
Anh ta tiếp tục lên tiếng: “Tất nhiên, tôi cũng chẳng cần anh cảm ơn tôi đã
cứu anh một mạng. Tối hôm ấy không bị chó ngao cắn đứt cổ, anh nên đi
chùa niệm Phật nửa tháng chứ không phải tạo ra một số chướng ngại nhỏ để
cản trở chúng tôi.”

Nói đến đây, Châu Khắc bỗng cảm thấy bực bội. Anh ta chợt nhớ tới câu nói
của người đàn ông đeo kính: “Hành sự cần phải có tiết tấu.” Khóe mắt vụt
qua tia khác thường, anh ta liền đạp vào người Mạnh Lương Xuyên.

Mạnh Lương Xuyên còn đang cười hì hì, không kịp đề phòng nên bị hất vào
cửa sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.