CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 173

Không biết bao lâu sau, phía trước có một bóng hình chầm chậm đi lên bậc
thềm, cầm cái túi vải đen, đồng thời kéo Ôn Hàn đứng dậy.

Cô giật mình, loạng choạng suýt nữa ngã nhào vào người đó. Anh nhanh
chóng giữ cô lại. Ánh mắt anh tối thẫm, đến mức Ôn Hàn cảm thấy một nỗi
sợ hãi lan đến tận cốt tủy, “Thứ anh mua đang ở trên tay anh đấy. Vị lạt
ma…”

Trình Mục Vân lắc đầu, ra hiệu cô im lặng. Anh trầm mặc hồi lâu mới nói
nhỏ bên tai cô: “Em có biết cắt tóc không?”

Ôn Hàn không ngờ anh lại hỏi câu này. Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh
lôi tới một căn phòng nhỏ ở sân sau ngôi đền rồi đưa cho cô cái tông đơ.

Ngôi đền đang được tu sửa nên bốn bề ngổn ngang. Công nhân đã ra về,
xung quanh không một bóng người. Trình Mục Vân không hiểu kiếm ở đâu
ra mấy chiếc đèn dầu nhưng căn phòng vẫn tối mờ mờ. Đây là lần đầu tiên
trong đời cắt tóc cho người khác nên tay Ôn Hàn run run, mãi vẫn không
dám hành động.

Nhận ra điều đó, Trình Mục Vân liền tóm lấy cổ tay cô, để cô ngồi xuống
trước mặt mình.

“Tôi sẽ cho em biết thân phận thật sự của tay giáo sư đi cùng em.” Anh lên
tiếng: “Anh ta là tên buôn lậu, thứ bậc không cao. Nửa năm trước, tôi nhận
được tư liệu về anh ta nhưng không có tên em trong đó. Điều này có nghĩa,
em không phải người yêu của anh ta, thậm chí còn không phải là nhân vật
quan trọng đối với anh ta.”

Ôn Hàn hoàn toàn sững sờ khi nghe thấy ba từ “tên buôn lậu”.

Não bộ của cô nhanh chóng xâu chuỗi một loạt ký ức vụn vặt từ lúc rời khỏi
Moscow cho đến ngày hôm nay, đặc biệt là những chuyện xảy ra sau khi gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.