CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 176

anh cũng phải bảo vệ cô gái vô tội này không bị ảnh hưởng bởi những rắc
rối đó, giúp cô quay trở lại cuộc sống bình yên của mình.

“Nếu không quen Vương Văn Hạo, liệu em có tham gia chuyến du lịch này
không?” Trình Mục Vân đột nhiên hỏi.

Ôn Hàn ngẫm nghĩ, đưa ra một câu trả lời khiến anh tương đối dễ chịu:
“Không đâu. Nếu không phải vì anh ấy, em sẽ không đi Nepal trong năm
nay.”

Có phải anh áy náy nên mới hỏi vậy không?

Trình Mục Vân cười, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em rất biết cách
đánh vào tâm lý của người khác. Câu trả lời này quả thực có thể làm giảm
cảm giác tội lỗi của tôi đến mức thấp nhất. Tôi tin, người chồng tương lai
của em nhất định sẽ được cánh đàn ông ngưỡng mộ và ghen tị, bởi vì anh ta
có em ở bên.”

Ôn Hàn ngây ra. Cô dừng tay trong giây lát rồi lại tiếp tục đưa những nhát
tông đơ cuối cùng.

Có lẽ cô hiểu rõ, ý của anh có lẽ là, ba tháng sau, cô và anh đường ai nấy đi,
không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.

“Xong rồi.” Ôn Hàn nói nhỏ.

Trình Mục Vân xoa cái đầu trọc của mình: “Cũng không tồi.”

Anh cầm túi vải đen đi ra ngoài, để lại một mình Ôn Hàn trong gian phòng
trống không. Một lúc sau, anh quay về. Ánh đèn dầu hắt lên bộ đồ lạt ma mà
anh đang mặc trên người.

“Nơi này chấp nhận mọi tôn giáo. Đâu đâu cũng xuất hiện người hành
hương nên chúng ta càng dễ rời đi.” Trình Mục Vân nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.