CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 199

Trình Mục Vân dễ dàng bắt được xao động trong đáy mắt cô. Lần đầu tiên
của người phụ nữ xinh đẹp trước mặt là thuộc về anh. Vì thế, anh nắm rõ
mọi động tác nhỏ gợi cảm của cô, bao gồm cả chuyện cô đang cố gắng giữ
hơi thở bình thường. Anh cũng không né tránh việc bản thân đang bị cô thu
hút.

Anh thậm chí còn nhớ tới vết thương ở sau lưng cô vào cái đêm cô trao cho
anh lần đầu tiên của người con gái. Không biết những vết thương đó có để
lại dấu ấn trong suốt cuộc đời? Nếu người tình trong tương lai của cô nhìn
thấy, liệu anh ta có hỏi lai lịch vết sẹo hay không?

“Chúng ta cứ ở Ấn Độ hay sao?” Dưới cái nhìn đăm đắm của anh, Ôn Hàn
có chút ngẩn ngơ.

“Ừ.” Trình Mục Vân đáp khẽ. “Trong phạm vi mà tôi dặn em, em có thể đọc
sách, kết bạn hoặc đi dạo quanh vườn cafe. Đây là đất nước trồng cafe lâu
đời nhất châu Á. Giai đoạn lịch sử thực dân đó rất thú vị.” Giọng anh càng
lúc càng nhỏ dần, ngón tay rời khỏi tóc cô: “Em yêu! Tôi rất xin lỗi đã khiến
em phải bôn ba vất vả trong quãng thời gian ở Nepal. Ở nơi này, em sẽ được
an toàn.”

Anh cúi thấp người, nhìn vào mắt cô: “Em mau tắm rửa đi!”

Lời thúc giục quá trắng trợn, Ôn Hàn không chống đỡ nổi, vội vàng vơ bộ
quần áo sạch ở trên giường. Khi cô tắm xong đi ra ngoài, căn phòng trống
không, chẳng thấy bóng dáng Trình Mục Vân.

Cửa sổ ở ban công chưa đóng, không khí hơi se lạnh. Ôn Hàn đi tới định
đóng cửa sổ, vô tình nhìn thấy Trình Mục Vân đang ngồi ở ban công tầng
hai.

Có nên xuống dưới không? Ôn Hàn đắn đo tới ba phút. Cuối cùng cô nghĩ,
đã đi một đoạn đường dài, trải qua bao nguy hiểm mới đến được nơi này thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.