CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 197

Ôn Hàn thậm chí còn có cảm giác đang tham gia buổi tụ tập bạn bè thời đại
học. Chỉ là tâm trạng của cô đang lơ lửng tận phương nào. Kể từ lúc cắt tóc
cho anh ở ngôi đền, cô ngày càng có cảm nhận rõ rệt, giữa hai người luôn
xuất hiện một khoảng cách khó diễn tả thành lời. Tuy nhiên, cô không rõ
nguyên nhân tại sao mình lại có cảm giác này.

Qua cuộc tán gẫu sau bữa cơm, Ôn Hàn mới biết, những người Ấn Độ sống
trong ngôi nhà này đều thuộc dòng Bà La Môn

[1]

. Bởi vì trong sách vở

thường xuyên đề cập đến cái tên này nên cô cũng biết, giai cấp đó có địa vị
cao nhất ở Ấn Độ. “Pháp luật hiện thời cho rằng chế độ dòng giống là bất
hợp lý.” Anh chàng tỏ ra nhiệt tình với Ôn Hàn, cười nói: “Tuy nhiên, điều
đó không ảnh hưởng đến việc chúng tôi nhận được sự tôn trọng của mọi
người.”

[1]

Bà La Môn là danh từ chỉ một đẳng cấp, một hạng người tại Ấn Độ gồm các tu sĩ, triết gia, học giả,

lãnh đạo tôn giáo… được người dân Ấn Độ kính trọng.

Bọn họ còn bận tế lễ nên rời khỏi nhà lúc sẩm tối.

Hai người phụ nữ cũng âm thầm rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Trình Mục
Vân và Ôn Hàn. Anh đứng dậy, lẳng lặng ra hiệu cho cô đi theo mình lên
gác.

Hai người tới căn phòng trên tầng ba. Căn phòng tương đối nhỏ, chỉ có chiếc
giường gỗ trải ga màu đỏ cam rất lớn. Ngoài ra còn có ban công nhỏ, được
bao kín bằng tấm kính.

Trong suốt quãng đường, người mà cô muốn gặp nhất chính là anh. Nhưng
khi đứng trước căn phòng chỉ có chiếc giường chiếm gần hết không gian
này, cô lại có chút e ngại.

“Em không dám vào à?” Trình Mục Vân quay lưng về phía Ôn Hàn, đi ra
ban công, đứng bên bức tường kính nhìn xuống bờ sông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.