CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 215

Người phụ nữ bên cạnh “ừ” một tiếng: “Năm trước trồng, năm sau thu hoạch
phải không? Thế thì em chẳng thích hợp trồng cafe. Châu Khắc nói, thứ em
thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.”

Trình Mục Vân nhếch môi. Ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Hàn, người phụ nữ liền
mỉm cười: “Chúng ta từng gặp nhau nhiều lần, cô không biết tên tôi xem ra
có hơi bất tiện.”

Ôn Hàn lắc đầu, nói nhỏ: “Chị không cần nói với tôi. Anh ấy bảo, tốt nhất
tôi không nên biết bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy.”

Người phụ nữ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Không đến nỗi nghiêm trọng như
thế. Cô cứ gọi tôi Châu Châu là được rồi.”

Lại là một người họ Châu? Ôn Hàn gật đầu.

Nói xong, Châu Châu chỉ tay về phía ba người đàn ông đang đi tới: “Cô
từng gặp họ rồi phải không?”

Vừa rồi đi vào đây, Ôn Hàn chỉ để ý đến Trình Mục Vân và người phụ nữ
này. Không ngờ trong vườn cafe còn có những người khác. Người đàn ông
đội mũ lưỡi trai có nước da trắng như con gái kia chẳng phải là lạt ma ở nhà
ga hay sao? Thanh niên đi bên cạnh anh ta tất nhiên cô biết. Còn người đàn
ông đeo kính trắng, Ôn Hàn cũng nhớ, chính là người gọi ra tên Châu Khắc
ở khe núi hôm đó.

Châu Châu cười, nhìn ba người đàn ông: “Chào các anh, tôi tên là Châu
Châu.”

“Phó Minh.” Lạt ma lên tiếng.

“Tiểu Trang.” Cậu thanh niên tiếp lời.

“Trần Uyên.” Người đàn ông đeo kính khẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.