CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 22

Thấy mọi người có vẻ lo lắng nên Ôn Hàn không nói cho họ biết, nửa năm
trước, cô từng gặp người đó ở cao nguyên Tuyết Vực.

May mà mọi người đều lớn lên ở Moscow, chẳng lạ lẫm với những cuộc đối
đầu của xã hội đen nên không đến nỗi sợ hết hồn hết vía. Bọn họ chỉ trầm
mặc tiến bước về phía trước.

Đi bộ mất sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được thủ đô
Kathmandu của nước Nepal.

Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Bốn người toàn thân đầy bùn đất, đi vào thành
phố tụ tập khá đông du khách. Ôn Hàn không tìm đến nhà nghỉ do người tài
xế giới thiệu, mà đến nhà nghỉ nhỏ cô đã gọi điện thoại đặt phòng từ trước.
Họ hỏi đường rất lâu, đi vào một ngõ lát đá hẹp và dài. Ôn Hàn vừa xem tấm
danh thiếp, vừa đối chiếu trên biển hiệu của các nhà nghỉ. Cuối cùng, cô
dừng lại ở một góc rồi quay sang nói với mọi người: “Chắc là nơi này.”

Agassi thở phào: “Mình phải tắm nước nóng một phát mới được, mình cần
hồi sinh.” Cô ta vừa nói vừa khoác vai Ôn Hàn: “Này, cậu có nhầm không
đấy? Tuy nhiên, nhầm cũng tốt, mình không muốn đi bộ nữa đâu.”

Ôn Hàn giơ tay đẩy cánh cửa gỗ của nhà nghỉ. Khi tiếng bản lề kẽo kẹt vang
lên, một cậu bé ngẩng đầu nhìn bọn họ. Là khuôn mặt điển hình của người
Ấn Độ.

Agassi mỉm cười, lẩm bẩm một câu tiếng Nga: “Trời ạ, chúng ta đi bộ sáu
tiếng đồng hồ để lại quay về Ấn Độ hay sao?”

Rum, anh trai Agassi cười nói: “Ở đây cũng có nhiều người Ấn sinh sống.”

Đằng sau vang lên tiếng rì rầm nho nhỏ, Ôn Hàn đã bắt đầu nói chuyện với
cậu bé gác cửa. Thằng bé khá nhanh nhẹn, giở quyển sổ màu vàng, tìm tên
Ôn Hàn: “Tên này phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.