CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 224

“Có thể. Tất nhiên có thể.” Phó Minh cười: “Con gái Moscow rất đa tình,
đây là bí mật nhỏ của các cô. Nếu cô không muốn chia sẻ, tôi cũng chẳng
miễn cưỡng. À, cô cũng mang dòng máu của người Hoa đúng không nhỉ?”

“Một phần tư.” Ôn Hàn đáp.

Phó Minh quan sát cô từ trên xuống dưới: “Gen của người Hoa chúng ta
mạnh thật đấy. Chỉ là một phần tư dòng máu cũng có thể khiến cô hoàn toàn
mang dáng vẻ phương Đông vậy sao?”

Nói xong, anh ta tiện tay hái quả cafe trên cây, hạ giọng: “Vấn đề mà tôi
hiếu kỳ nhất có chút riêng tư. Bao năm qua tôi thật sự muốn biết, tại sao
Trình Mục Vân có thể khiến nhiều người phụ nữ nhớ nhung đến thế? Liệu
có phải kỹ thuật giường chiếu của anh ta khiến phụ nữ khó quên hay
không?”

Ôn Hàn: “…”

“Ồ, tôi xin lỗi, vấn đề này riêng tư quá. Câu hỏi cuối cùng của tôi, nếu một
ngày nào đó Trình Mục Vân rời khỏi cô, liệu cô có đau khổ tột cùng hay
không?”

Nếu một ngày anh rời xa cô ư? Đây là một vấn đề Trình Mục Vân vẫn
thường nhắc nhở Ôn Hàn. Bất kể dùng hành động hay lời nói, anh cũng thể
hiện rõ thái độ sớm muộn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.

Ôn Hàn thừa nhận bản thân đang ghen. Bởi vì câu chuyện mà Phó Minh đề
cập như bạn gái có thể nói là truyền kỳ trong thế giới xã hội đen hay vụ xuất
gia vì yêu khó có thể khiến cô không bận tâm. Nhưng điều này không có
nghĩa là, cô sẽ bộc lộ tâm trạng khó chịu trước mặt người đàn ông đang
khiêu khích một cách rõ rệt này.

Hồi nhỏ, người xung quanh càng cười nhạo thân phận con nuôi và dòng máu
người Hoa, Ôn Hàn càng đè nén nỗi tức giận. Cho bọn họ thấy sự xáo trộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.