CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 274

mang đến tai họa cho mọi người. Vậy mà cuối cùng, chính một hoặc vài
người có xuất thân trong sạch mới là đối tượng bán đứng mọi người.

Trên thế gian này làm gì có khái niệm không đen thì trắng một cách tuyệt
đối.

Ai là anh em, ai là kẻ địch? Nếu có thể phân biệt rõ ràng thì đã không có
chuyện biết bao người đổ máu một cách vô ích, cũng sẽ không có những
linh hồn chẳng thể siêu thoát dù bằng bất cứ giá nào.

Sáng sớm, hai người nằm ngủ trên tầng hai. Sau khi Trình Mục Vân chợp
mắt hồi lâu, Ôn Hàn lại lặng lẽ mở mắt, ngắm anh vài lần.

Từ cằm anh nhìn lên, cô liền thấy hàng lông mi rậm rạp vẫn nằm yên ở đó.
Không hiểu tại sao, bỗng dưng cô có cảm giác bất an, sợ đôi mắt người đàn
ông sẽ không bao giờ hé mở.

Ôn Hàn động đậy người, vòng tay qua thắt lưng anh. Dường như cứ phải
chạm vào làn da của anh, cô mới cảm thấy yên lòng.

Trình Mục Vân cuối cùng cũng mỉm cười, cất giọng trầm khàn biếng nhác
bằng tiếng Nga: “Bảo bối, em đang nhớ cơ thể của tôi đấy à?” Anh mở mắt,
trượt tay xuống hông cô, kéo cô nằm lên người mình: “Nào.”

“Em rất sợ nghe anh nói tiếng Nga.”

“Sao vậy? Lẽ nào tiếng Nga khiến em cảm thấy không thoải mái.” Anh cười
khẽ.

Lời nói đến miệng nhưng cô lại nuốt xuống: “Không, vô cùng thu hút.” Trên
thực tế, có những lúc khiến cô sợ hãi.

Ánh mắt anh giống như thôi miên, làm cô mất đi khả năng kháng cự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.