CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 279

Là Phó Nhất Minh, Trần Uyên hay Trình Gia Diệc?

Đối tượng có thể ở bên cạnh anh nhiều năm, phát huy tác dụng giám sát chỉ
có mấy người này. Những người khác không gần gũi với anh.

Mạnh Lương Xuyên phát hiện, thốt ra cái tên này không phải là chuyện dễ
dàng. Bởi vì đồng nghĩa với việc nói cho Trình Mục Vân biết, trong lúc anh
tìm mọi cách để tìm ra “nội gián”, có người đâm sau lưng anh một nhát, tố
cáo anh có liên quan đến vụ án mạng.

“Lát nữa anh sẽ biết.” Mạnh Lương Xuyên do dự hồi lâu, cuối cùng cũng
không nói ra miệng.

Ô tô từ vườn cafe đi qua vườn trà, cuối cùng là biển hoa hướng dương rực
rỡ. Tiếp theo, xe đi vào một nông trang bình thường, đỗ lại ở sân. Trình Mục
Vân được thông báo có thể xuống xe.

Một người cảnh sát ngoài bốn mươi tuổi có chức vụ cao từ trong nhà đi ra
ngoài, mở miệng nói tiếng Anh: “Xin chào, người anh hùng năm xưa.”

Trình Mục Vân không đáp lời, ánh mắt dừng lại ở người đi theo sau ông ta.
Người này đã thay bộ đồ cảnh sát, đó chính là Trần Uyên.

Trần Uyên tháo cặp kính trắng, mỉm cười với Trình Mục Vân. Trình Mục
Vân không nói một lời, đi thẳng vào phòng.

Căn phòng bình thường được bọn họ bố trí thành phòng thẩm vấn. Vị lãnh
đạo cảnh sát cùng hai cấp dưới ngồi sau chiếc bàn dài. Ông ta chỉ tay về phía
ba chiếc ghế, miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Chúng tôi làm việc theo chức
trách, các cậu ngồi đi.”

Mạnh Lương Xuyên và Trần Uyên đi tới, ngồi xuống. Với tư cách là người
của Trình Mục Vân, bọn họ đương nhiên cũng bị thẩm vấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.