CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 277

nên không thành vấn đề.

Mạnh Lương Xuyên đi tới, hắng giọng rồi mở miệng: “Nơi này không phải
là Nepal, có tôi đỡ cho anh. Đương yên đương lành lại có người chết nên
công tác điều tra kiểu gì cũng phải tiến hành. Hơn nữa… thân phận của anh
còn đặc biệt như vậy.”

Bất kể thế nào, hành động “bắt nội gián” không chính thức này cũng đã gây
ra án mạng. Ngộ nhỡ nạn nhân là người vô tội thì càng phải làm rõ.

Trình Mục Vân lặng thinh, coi như mặc nhận.

“Thính lực của anh tốt thật đấy, tôi còn lo bọn họ xông lên, khiến người phụ
nữ của anh hoảng sợ.” Mạnh Lương Xuyên ngẫm nghĩ, hỏi nhỏ: “Anh hãy
nói thật cho tôi biết. Có phải Trang Diễn là do anh hại chết hay không? Nếu
đó là sự thực thì dù là pháp luật của nước nào, anh cũng phải đền tội.”

Không có thời gian nhiều lời, Trình Mục Vân buộc phải đi cùng bọn họ.
Chiếc ô tô chạy thẳng ra cổng sau trang viên.

Trình Mục Vân ngoảnh đầu, nhìn về phía trang viên. Anh nghĩ, phát hiện
mình đột nhiên biến mất, không biết Ôn Hàn sẽ có phản ứng như thế nào.
Nếu là hơn một tháng trước, cô gái Moscow bình thường này chắc sẽ khóc
lóc, còn bây giờ thì sao?

Ô tô lao nhanh trên đường phố. Bên đường xuất hiện dòng người đổ về trang
viên để tham gia buổi lễ xuất gia của ông chủ vào ngày mai. Có cả người
già, phụ nữ và trẻ nhỏ chen chúc, ai nấy đều mặc đồ lịch sự. Bầu không khí
ồn ào và náo nhiệt.

Trong xe, Mạnh Lương Xuyên và mấy người cảnh sát Ấn Độ đang ngồi phía
đối diện Trình Mục Vân. Mạnh Lương Xuyên ho khẽ một tiếng, cất giọng
nghiêm túc: “Tình hình là thế này. Hồi Phó Nhất Minh bàn chuyện hợp tác
với anh, lãnh đạo của tổ chức hình cảnh quốc tế rất không tán thành nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.