CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 337

dù là vị lãnh đạo, Trần Uyên, Trình Gia Diệc hay thậm chí cả Mạnh Lương
Xuyên cũng đều không thể nhìn thấy rõ mặt.

Trình Mục Vân! Xin anh hãy nói cho em biết, anh muốn em làm gì? Em có
thế làm gì cho anh?

Còn đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, cô đã bị nữ cảnh sát phụ trách giám
sát Trình Mục Vân hai hôm vừa rồi dìu ra ngoài, lên một chiếc xe việt dã
bình thường. Sau khi cô yên vị, tấm rèm màu đen lập tức được thả xuống
che khuất mọi tầm nhìn.

Ngồi bên trái Ôn Hàn là Mạnh Lương Xuyên, phía trước là Trần Uyên và
Trình Gia Diệc. Chiếc ô tô lắc lư, đi một lúc lâu. Bởi vì xe nảy lên nảy
xuống, rèm cửa đung đưa nên cô nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, đó là cánh
đồng hoa hướng dương. Hôm đó, cũng chính tại nơi này, Trình Mục Vân đã
nói cho cô biết, anh yêu cô. Nếu có thể quay về quá khứ, anh nguyện sống vì
cô.

Ô tô nhanh chóng dừng lại. Ôn Hàn chưa từng đặt chân tới ngôi nhà tồi tàn
này. Lần trước, cô bị Phó Nhất Minh bắt đợi ở ngoài cánh đồng hoa.

Cô lẳng lặng quan sát xung quanh, phát hiện có rất nhiều cảnh sát cũng đang
nhìn cô. Điều này khiến Ôn Hàn chợt nhớ tới hôm gặp lại Trình Mục Vân ở
bên ngoài sào huyệt của tổ chức buôn lậu. Anh bị thương, ngồi trên tảng đá
lớn, xung quanh là vô số bóng đen đứng hoặc ngồi. Lúc bưóc lên tảng đá, cô
có cảm giác như đang đi vào một thế giới mà mình hoàn toàn mù tịt.

“Cô Ôn.” Trần Uyên giơ tay làm động tác mời: “Mời vào.”

Ôn Hàn dừng bước, im lặng nhìn anh ta. Trần Uyên lặp lại câu vừa rồi:
“Mời cô vào!”

“Làm vậy liệu anh có áy náy hay không?” Ôn Hàn hỏi nhỏ bằng tiếng Nga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.