CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 354

rộng, tầng hai là một căn phòng bài trí sơ sài.

Trong góc có một chiếc giường, để đống chăn lùm lùm. Giữa phòng có một
cái bàn dài và mấy cái ghế. Một góc phòng đặt giá sách và kệ nhỏ.

Người phụ nữ thu dọn một lúc lâu. Cô ta thu hết những thứ Trình Mục Vân
từng sử dụng vào một cái túi nilon khá lớn mang theo người. Lúc cô chuẩn
bị xuống dưới, bên trái phía trước mặt bất chợt vang lên tiếng động.

Người phụ nữ giật mình, dừng bước ở đầu cầu thang.

Tầng một có một bóng đen thong thả đi lên. Thân hình cao lớn của đối
phương chìm trong bóng tối nhưng vẫn tỏa ra mùi vị nguy hiểm quen thuộc.

Sống lưng người phụ nữ toát mồ hôi lạnh trong giây lát.

“Em gái thân yêu của tôi.” Người vừa đi lên chầm chậm bước ra khỏi bóng
tối: “Tôi hy vọng cô mang hương và tiền vàng đến đốt cho tôi, chứ không
phải đến tay không, để rồi có ý đồ tìm kiếm thứ gì đó ở nơi này.”

Toàn thân Trình Gia Diệc cứng đờ, ngay cả ngón tay cũng không dám động
đậy.

Ngoài người đàn ông trước mặt, trên đời này còn ai có thể khiến cô ta sợ hãi
như vậy? Đó chính là người đã ôm cô ta từ nhỏ, tên tuổi bị chôn vùi trong hồ
sơ cơ mật của tổ hành động Moscow, người đã được thông báo tử vong
trong toàn hệ thống năm tiếng đồng hồ trước.

Toàn thân Trình Mục Vân không có lấy một giọt nước mưa. Điều đó có
nghĩa là, vừa rồi cô ta lặng lẽ vào nhà, đi lên tầng hai dưới ánh mắt theo dõi
của anh. Trình Gia Diệc siết chặt cái túi nilon, lùi lại phía sau nửa bước.

“Sao thế? Tôi đâu phải lần đầu thoát chết.” Trình Mục Vân tiến lên hai
bước. Đôi mắt anh không một chút ánh sáng, nhưng khóe miệng nhếch lên:
“Cô bất ngờ lắm phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.