CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 355

Năm lên sáu tuổi, anh đã dùng dao găm lột da con hổ rừng mà bề trên trong
nhà săn được. Toàn thân dính đầy máu nhưng anh không hề run tay, lột ra
một tấm da hổ hoàn chỉnh. Đấy là điều đầu tiên Trình Gia Diệc nghe người
nhà kể về ông anh họ này.

Còn nữa, lần đầu tiên cầm súng, Trình Gia Diệc hoảng loạn nên chẳng may
bắn trúng chân anh. Anh chẳng thèm chau mày, trong khi cô ta sợ đến mức
nửa tháng sau cũng không dám động đến súng ống.

Còn rất nhiều chuyện nữa...

Quá khứ của Trình Mục Vân, kể cả có liên quan hay không liên quan đến
Trình Gia Diệc bỗng dưng ào ào hiện lên trong đầu cô ta, tựa như núi tuyết
sụp đổ. Nỗi sợ hãi cuồn cuộn như con sóng đè nặng lền mỗi sợi dây thần
kinh của cô ta. Cô ta sợ Trình Mục Vân, đây là vấn đề thâm căn cố đế, thẩm
thấu vào cốt tủy.

“Em đến đây là để thu dọn di vật của anh.” Trình Gia Diệc nói nhỏ, cố gắng
đứng thẳng người.

“Suỵt... cô hãy suy nghĩ cho kỹ rồi phát ngôn sau.” Anh nói bằng tiếng Nga,
thứ tiếng quen thuộc nhất đối với cô ta: “Nghĩ cho kỹ hãy nói.”

“Em muốn... tìm chứng cứ, xem rốt cuộc ai đã hại chết anh.” Trình Gia Diệc
cuộn chặt bàn tay, viền mắt cay cay. Cô ta không thể khống chế sự run rẩy:
“Trình Mục Vân, anh không thể nghi ngờ em. Anh đang nghi ngờ em phải
không?”

Người đàn ông trước mặt lặng lẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cảm, tựa như
không quen biết cô ta.

Trình Gia Diệc thề, bản thân sắp suy sụp đến nơi. Cô ta chẳng biết làm gì
khác ngoài không ngừng gọi “anh trai” bằng tiếng Nga. Đôi chân mềm nhũn
đến mức đứng không vững, cô ngã về phía sau, xuống mấy bậc cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.