CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 357

Phương thức thăm dò không cần biết đến đạo lý, thậm chí còn gần như điên
cuồng và vô tình này rất thích hợp với “tổ địa ngục”. Chỉ có kẻ điên mới
nghĩ ra cách này, cũng chỉ có kẻ điên thật lòng đi theo Trình Mục Vân mới
vượt qua cái bẫy biến thái đó.

Bàn tay khống chế trên người Trình Gia Diệc biến mất. Cô ta từ từ quay lại,
để lưng tựa vào bờ tường, ra sức tìm một chỗ dựa. Sống lưng của cô ta đổ
mồ hôi lạnh trong khi cơ thể nóng hầm hập.

Băng và lửa nổ tung trong người cô ta, thôn tính mọi ý thức, thần kinh và
dũng khí của cô ta.

Đúng lúc này, Trình Mục Vân rút một khẩu súng từ thắt lưng, ném xuống
đất.

“Cô nên cảm ơn Châu Khắc.” Trình Mục Vân đá khẩu súng về phía em gái:
“Chính cậu ta đã khiến cô có tư cách cầm súng chĩa thẳng vào đầu mình.”
Bằng không sự trừng phạt chẳng đơn giản như vậy.

Trình Gia Diệc hoàn toàn đờ đẫn. Gió lạnh thổi qua hành lang, khiến cô ta
càng cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Cô ta cố gắng nhìn kỹ gương mặt của Trình Mục Vân trong bóng tối.

Cô ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.

Trong bóng tối chợt vang lên tiếng đạn lên nòng, càng kích thích thần kinh
của Trình Gia Diệc.

Cô ta biết, bọn họ muốn nói với cô ta, chỉ dựa vào khẩu súng này, cô ta đừng
mơ trốn thoát. Cho cô ta được tự kết thúc mạng sống đã là lòng nhân từ lớn
nhất trên thế gian này.

Trình Gia Diệc giơ tay về phía khẩu súng. Vừa chạm vào nó, cô ta lập tức
nhặt lên: “Anh có thể chôn em ở nơi yên tĩnh không?” Giọng nói như đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.