CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 37

Cô tin bản thân sẽ nhanh chóng quên đi chuyện xảy ra hồi chiều. Đó chỉ là
sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Ôn Hà không hay biết, sau khi rời khỏi nhà nghỉ người đàn ông khiến cô sợ
hãi đã rút ra một tờ đô la Mỹ đưa cho cậu bé Ấn Độ ở ngoài cửa: “Đi mua
café cho hai cô gái ở trong đại sảnh.” Anh không dặn dò mua café ở quán
nào nhưng cậu ta đã biết rõ thói quen của anh, vui vẻ cầm tiền chạy đi.

Người khách quen này thích dùng đô la Mỹ. Nhưng không vấn đề gì, bà chủ
quán sẽ tự động đổi thành tiền rúp, cậu ta cũng kiếm được một khoản coi
như công chạy vặt.

Cuộc sống của người Nepal rất nhàn hạ. Phần lớn các cửa hàng buổi trưa
mới bắt đầu kinh doanh, đến sáu bảy giờ tối đã đóng cửa.

Lúc này đường phố tối mờ mờ, có thể nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ. Trình
Mục Vân đi bộ dọc theo con phố, ra khỏi khu vực đông du khách Thamel,
tiếp tục tiến về phía trước.

Đi qua một ngôi chùa nhỏ cổ kính, cuối cùng anh cũng dừng bước.

Có người đang đứng trên con đường nhỏ bùn đất ở sau ngôi chùa đợi anh
trong bóng tối. Trình Mục Vân tiến lại gần. Người chờ anh là một ông già,
ông ta chắp hai tay trước ngực, ra hiệu cho anh đi theo mình. Hai người men
theo con đường nhỏ đầy rãnh nước và bùn đất, rẽ trái rẽ phải một hồi rồi vào
một sòng bạc ngầm.

Đây là sòng bạc tư nhân, bởi vì không có chi phí trang trí nội thất nên tương
đối cũ kĩ xập xệ. Bên trong rất ồn ào, đầy mùi tiền bạc hỗn tạp và khói thuốc
lá mù mịt.

Sau khi Trình Mục Vân đi vào sòng bạc, người dẫn đường từ ông già đã đổi
thành cậu bé Ấn Độ có vết son đỏ trên trán. Anh nhanh chóng đi theo cậu bé
tới đích đến của buổi tối ngày hôm nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.