CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 371

Vào thời khắc đó, Trần Uyên biết, tất cả đã kết thúc. Anh ta đứng cách Trình
Mục Vân khoảng năm bước chân, nhưng không nhìn rõ gương mặt của
người đàn ông kia.

Mười ba năm làm anh em thân thiết.

Kể từ khi Trình Mục Vân gia nhập tổ hành động, Trần Uyên luôn là cái bóng
theo sau lưng anh, vô số lần giúp anh thoát khỏi nguy hiểm. Kể cả khi Trình
Mục Vân làm hòa thượng ở Trung Quốc mười năm, anh ta cũng sống ở vùng
rừng núi hoang sơ suốt từng ấy thời gian.

Thậm chí có lúc nướng thú rừng, ngay cả bản thân Trần Uyên cũng cảm thấy
mông lung. Liệu có phải bản thân và Trình Mục Vân sẽ gắn liền với nhau
suốt cả cuộc đời này. Người đàn ông đó ở chỗ sáng, còn mình thì trong bóng
tối. Có lúc, anh ta mong Trình Mục Vân mãi mãi không xuống núi. Mặc áo
cà sa, cạo trọc đầu, vĩnh viễn sống trong ngôi chùa hẻo lánh chẳng có mấy
du khách đến thắp hương có phải tốt biết bao?

Trần Uyên biết rõ, chẳng gì có thể biện minh cho việc bản thân đi vào nhà
bếp mở cái tủ đó. Hơn nữa, thứ anh ta đang cầm trong tay đã chứng minh
cho tất cả, anh ta đã phản bội Trình Mục Vân.

Trình Mục Vân chỉ tay về chiếc sofa nhỏ bên cạnh: “Anh ngồi đi!”

Trần Uyên đi qua bên đó. Trình Mục Vân bổ sung thêm: “Hãy bỏ thứ trong
tay anh xuống bàn.”

Trần Uyên hơi ngây ra, nhưng vẫn đặt miếng xá lị xuống bàn.

Trình Mục Vân gật đầu: “Cứ ngồi tự nhiên!”

Nhưng vừa định ngồi xuống, Trần Uyên liền bị Trình Mục Vân túm cổ tay,
vùng bụng bị đấm một cú. Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, đầu gối khuỵu
xuống đất. Mặt và người anh ta bị Trình Mục Vân gí vào sofa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.