CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 370

Xá lị, thứ còn lại sau khi một vị cao tăng được hỏa táng đính cùng tượng
Phật ngồi khoanh chân. Vị cao tăng đó phải tu hành đến mức nào mới có thể
để lại cho đời sau thứ này.

Trần Uyên có chút ngẩn ngơ khi nhìn miếng xá lị trong tay. Kể từ khi quen
biết Trình Mục Vân, chứng kiến người đàn ông đó theo đạo Phật bao nhiêu
năm, anh ta vẫn không thể lý giải được tín ngưỡng của Trình Mục Vân, nhất
là ở một nơi có nhiều nhà thờ như Moscow.

Vào thời khắc này, khi nhìn thấy miếng xá lị, anh ta có một cảm giác đè nén
khi linh hồn bị theo dõi và mổ xẻ. Anh ta đóng nắp lọ đựng hương thảo, lại
bỏ vào chỗ cũ.

Vào giây phút Trần Uyên đóng cửa tủ, bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện
một bóng đen. Sống lưng lạnh toát, anh ta từ từ ngoảnh đầu, phát hiện đó là
con chó vàng. Con chó dường như quen lượn lờ vào buổi đêm. Nó thè lưỡi
liếm song cửa sổ rồi lại nhảy xuống.

Trần Uyên hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó rời khỏi nhà bếp.

Nhưng khi anh ta vừa đặt chân vào phòng khách, gian phòng vốn tối om
bỗng xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng lập lòe, âm thanh tạp loạn lấp đầy cả căn
phòng, đó là tiết mục múa hát lúc nửa đêm trên kênh truyền hình Ấn Độ.
Tivi đột ngột bật lên khiến căn phòng chìm trong sự náo nhiệt kỳ lạ.

Trình Mục Vân, người đàn ông vốn đã qua đời đang ngồi ở sofa. Anh vắt
một cánh tay ra thành ghế phía sau, chăm chú xem tivi chứ không hề nhìn về
phía Trần Uyên.

“Anh nên biết, tôi hy vọng hiện giờ anh đã về đến Tổng bộ chứ không phải
đang tìm kiếm xá lị gì đó ở bên bờ sông Hằng, nơi chứa tro xác của Châu
Khắc.” Anh cất giọng bình thản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.