CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 368

“Cô Ôn, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Anh ta tháo cặp kính đặt xuống bàn:
“Chúng ta sẽ nói chuyện về miếng xá lị đính kèm tượng Phật nhé. Tôi tin
Trình Mục Vân nhất định từng cho cô xem qua báu vật vô giá đó.”

Ánh sáng ấm áp chiếu xuống mí mắt Ôn Hàn. Cô tỉnh giấc trong tiếng thì
thầm trò chuyện của các cô tiếp viên hàng không. Kể cũng lạ thật, những âm
thanh nhẹ nhàng dễ nghe đó lại có thể khiến cô tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Cô
động đậy ngón tay, cảm thấy không có sức lực.

“Thưa cô, cô có cần phục vụ gì không?” Cô tiếp viên hàng không lên tiếng:
“Cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi...” Ôn Hàn nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Ba lô của tôi đâu rồi?”

Cô tiếp viên lập tức tìm ba lô cho cô. Ôn Hàn đặt lên đùi, lục một hồi, cuối
cùng cũng tìm thấy cái bùa hộ thân ở dưới quyển nhật ký. Cô ngẩn ngơ hồi
lâu rồi mở nhật ký ra xem.

Đây là một đoạn cô viết khi mới đến Nepal:

Ngày 1 (9.9): Từ Ấn Độ đi tới Kathmandu của Nepal (16h 06 tính theo giờ
địa phương đến nơi), nghỉ ở Thamel.

Ngày 2 (10.9): Hôm nay có lễ hội Teej của Nepal. Buổi sáng thăm quan tháp
Boudhanath và quảng trường Durhar.

Ngày 3 (11.9):

Ngày thứ ba để trống. Dường như từ buổi sáng hôm ấy, cô chẳng còn tâm tư
để viết nhật ký du lịch. Hôm ấy chèo xuồng trên sông Trisuli, cô còn nhớ có
một du khách nam rơi xuống nước, Trình Mục Vân đã cứu anh ta. Sau đó,
anh cởi áo và giày, ngồi trên tảng đá phơi nắng. Ánh mặt trời tạo ra một
quầng sáng nhàn nhạt xung quanh người anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.