CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 375

Tại sao chứ?

Những người anh em bị Trần Uyên hại chết và cả Châu Khắc, ai cho họ cơ
hội hỏi một câu “tại sao”.

Vì thế, anh cũng không có quyền hỏi câu đó, không có quyền thay mặt
những người chết oan hỏi vấn đề này.

Trình Mục Vân bật lửa châm điếu thuốc. “Trong mười năm, tôi xuất gia ở
một vùng núi hẻo lánh. Hòa thượng già xuống tóc cho tôi đã chín mươi mấy
tuổi, tay cầm dao cạo còn run run. Thế nhưng, ông ấy không chịu nhận tôi
làm đệ tử, chỉ bảo tôi làm sư đệ của ông ấy.” Anh cất giọng bình thản như
đang nói chuyện phiếm bằng tiếng Nga mà tất cả những người có mặt trong
căn phòng này đều nghe hiểu: “Lúc mới tới nơi ấy, việc giao tiếp giữa tôi và
hòa thượng già tồn tại vấn đề lớn. Sau đó, ông ấy dạy tôi tiếng Trung, tôi
dạy ông ấy tiếng Nga, ngày tháng trôi qua cũng không đến nổi tẻ nhạt. Chỉ
có Trần Uyên là thảm hại...”

Trình Mục Vân im lặng một lúc rồi cười khẽ: “Anh ta sống mười năm trong
rừng, chỉ biết săn bắt thú rừng để qua ngày đoạn tháng, không thì chờ tôi
mang cơm chay cho anh ta. Đừng nói phụ nữ, đến con người hai chân cũng
chẳng có. Anh ta có tiền mà không dám sử dụng, Vì sợ nơi giấu thân của tôi
bị bại lộ.”

Đến đây, Trình Mục Vân khẽ lắc đầu, cũng không nói tiếp.

Về chuyện Trần Uyên đi theo Trình Mục Vân trong suốt mười năm anh xuất
gia, anh ta không báo cáo lên cấp trên. Anh ta chỉ cho biết, mình nhận được
tin từ Trình Mục Vân nên vội đến Nepal như những thành viên khác của tổ
hành động.

Có lẽ trong thâm tâm, Trần Uyên muốn bảo vệ nơi ẩn dật của Trình Mục
Vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.