CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 45

Giọng của Trình Mục Vân không thô. Khi anh cất tiếng hát, âm cuối cùng
cuốn hút.

Anh kéo đàn phong cầm, hát một cách thoải mái, đi xuyên qua làn khói
Hookal nhàn nhạt. có lúc anh cụp mi, có lúc nheo nheo mắt. Sau đó, anh
thong thả đi đến trước mặt Ôn Hàn, dùng bước, từ từ ngồi xổm xuống đối
diện cô. Anh tiếp tục kéo đàn phong cầm, trong lời ca có cả tiếng thở dài khẽ
khẽ đặc biệt gợi cảm.

Tất cả mọi người đều cười, vỗ tay và huýt sáo tán thưởng.

Đám đông chỉ cho rằng đây là hành động của một người đàn ông thể hiện
thiện cảm của mình trước một cô gái đẹp. Chỉ Trình Mục Vân và Ôn Hàn
biết rõ, anh đang chòng ghẹo cô, để cô nhớ lại bí mật không ai hay biết của
hai người. Ôn Hàn lập tức liếc đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.

“Anh ta hát hay đấy.” Vương Văn Hạo đặt tay lên vai Ôn Hàn, nói nhỏ với
cô: “Cũng rất thạo món phong cầm.”

Ôn Hàn thoảng thốt “Ừ” một tiếng.

Bài hát kết thúc, Trình Mục Vân đột nhiên nói một câu bằng tiếng Trung:
“Tối nay em rất đẹp.”

Ôn Hàn hơi biến sắc mặt, Vương Văn Hạo tỏ ra bình tĩnh hơn cô, thay cô
đáp lời Trình Mục Vân: “Cảm ơn anh đã khen bạn tôi.”

Trình Mục Vân nheo mắt nhìn Ôn Hàn: “Anh không cần khách sáo.”

Ôn Hàn cụp mi, dùng ngón tay vẽ linh tinh trên mặt bàn, thầm nhắc bản thân
nên bình tĩnh.

Sau lưng có tiếng cười ha hả. Một người đàn ông mở miệng: “Tôi đã biết tại
sao vị hòa thượng này hoàn tục, bởi vì anh ta không thể quên dục vọng
phàm trần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.